Con khỉ bị đ.á.n.h kêu t.h.ả.m thiết, không ngừng cầu xin tha thứ.
[Đầu năm nay, ngay cả khỉ cũng học được kéo người khác ra gánh tội rồi ha ha ha ha]
[Suy cho cùng là đối mặt với Khương Khương mà, hi sinh một con khỉ, cả đàn liền ấm no 2333]
[Mặc dù mấy con khỉ này rất đáng ghét, nhưng thấy hiện tại dáng vẻ đáng thương của bọn chúng, cũng không nhịn được có chút đồng tình với bọn chúng]
Khương Đào nhìn Niên Niên: "Con tha thứ cho chúng không?"
Đám khỉ nhìn qua Niên Niên, giả bộ đáng thương.
Niên Niên còn nhỏ, tâm địa cũng mềm, thấy đám khỉ thật sự xin lỗi cậu bé, liền nói: "Được rồi, mama, con tha thứ cho bọn chúng rồi."
"Ngoan!" Khương Khương xoa đầu cậu bé.
Đám khỉ đều thở ra một hơi.
Thế nhưng Khương Đào lạnh lùng nhìn qua: "Xin lỗi Niên Niên xong là xong sao?"
Cô chỉ vào cô gái trong góc đã bị chúng cướp đi quýt trước đó: "Các ngươi cướp đồ của cô ấy, lẽ nào không phải xin lỗi hả?"
Đám khỉ lại vội vàng khom lưng với cô gái, mấy con khỉ còn chạy ra, bỏ quýt đã cướp được lại vào giỏ, để ở trước mặt cô gái.
Cô gái cũng sợ ngây người, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt do trước đó bị dọa sợ.
Lúc này cô cầm giỏ quýt, sự sợ hãi trước đây biến thành cảm kích, liên tục cảm ơn.
Ban đầu nhân viên thảo cầm viên nhận được thông báo, đám khỉ lại cướp đồ của du khách, thế nên vội vàng tới ngăn lại, không ngờ sẽ được nhìn thấy cảnh này, đều sững sờ.
Đám khỉ vốn hung hăng ngang ngược, nay lại co lại thành một đám trước lan can.
Những con nghịch ngợm nhất, thích cướp đồ nhất, giống như tội phạm quỳ trên đất, hai tay tạo thành chữ thập giơ qua đầu, hướng về cô gái xinh đẹp đang ôm đứa trẻ cầu xin sự tha thứ.
Mà Khương Đào thấy bé con đã lấy lại được công đạo, vô cùng hài lòng gật đầu: "Các ngươi có thể đi rồi."
Mấy con khỉ như được đại xá, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về núi.
Khương Đào ôm Niên Niên đi ra ngoài.
Lúc này Niên Niên đã hoàn toàn bị cô khuất phục.
Hoàn toàn quên mất chuyện bản thân bị đói trước đây, ánh mắt sáng lấp lánh, ôm cổ cô nói: "Mama lợi hại quá, Niên Niên yêu mẹ nhất!"
Khương Đào được bé con dỗ dành đến cả thể xác và tinh thần đều khoan khoái, khoát tay: "Còn muốn xem gì, mẹ đưa con đi!"
"Mama giỏi nhất!” Niên Niên lập tức dâng lên hai cái thơm ướt át, "Mama con muốn đi xem gấu trúc."
Sau đó một hàng người lại đi về nơi ở của gấu trúc.
Khương Đào đã tràn đầy ghen tị với loại động vật được gọi là "quốc bảo", được quốc gia nuôi dưỡng này từ lâu, suy cho cùng mọi người đều quý trọng động vật, dựa vào cái gì mà bọn chúng không phải làm cái quỷ gì, mỗi ngày chỉ cần ăn ngủ, cô lại phải chăm chỉ làm việc, quá bất công rồi!
Thế là, sau khi bọn họ vào nhà của gấu trúc.
Đám gấu trúc vẫn luôn lười biếng, chỉ biết ăn trúc rồi phơi nắng là có thể khiến du khách thét chói tai, không khỏi bắt đầu làm việc chăm chỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Mama! Gấu trúc lăn tròn kìa!"
Khương Đào: "Lăn thêm cái nữa."
Gấu trúc:...
Đại nhân, tôi đã lăn hết lượng vận động của một tuần rồi đấy hu hu hu.
Khương Đào không bị thuyết phục: "Tiếp tục."
Dưới uy áp của Thao Thiết, mấy con gấu trúc chỉ có thể rưng rưng cố tỏ ra dễ thương.
Lại lăn thêm vòng nữa.
[Oa oa oa oa, lần đầu tiên tôi thấy gấu trúc sinh động như vậy!]
[Mama Khương Khương, con cũng muốn cùng mama đi thảo cầm viên! Nhìn con nè!]
[Ha ha ha ha ha ha ha chỉ có tôi cảm thấy gấu trúc muốn khóc lắm rồi sao]
"Oa oa oa oa!"
"Gấu trúc đáng yêu quá đi!"
"Thêm cái nữa!"
Gấu trúc:...
Vì sao phải làm việc.
Làm việc mệt quá đi mất.
Đợi tới lúc các bạn nhỏ cuối cùng cũng hết hứng, Khương Đào mới rủ lòng từ bi mà bỏ qua cho đám gấu trúc, lại chiến đấu ở chuồng hổ.
Mê Truyện Dịch
Lúc này, truyền thuyết liên quan tới cô, đã truyền ra khắp thảo cầm viên.
Động vật ở cả thảo cầm viên đều hoảng loạn bất an, sợ cô sẽ tới chỗ của mình.
Nghe được bọn họ sẽ đi chuồng hổ, những động vật khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có mấy con hổ khóc chít chít: Chúng tôi biết, đều tại trước đây quá phách lối, là ngôi sao của thảo cầm viên, thế nên mới không chạy thoát.
Cũng may Khương Đào không định gây sức ép lên chúng, chỉ là Niên Niên muốn chụp ảnh chung với chúng.
Niên Niên: "Mama, bọn chúng lười quá, không uy vũ giống như trong tivi..."
Khương Đào lập tức nhìn về phía mấy con hổ đang phục tùng quỳ rạp trên mặt đất: "Nhanh, uy vũ một chút."
Mấy con hổ:...
Bọn chúng làm sao dám tỏ ra uy vũ trước mặt Thao Thiết chứ! Ngại mạng mình quá dài sao?
Nhưng, dưới sự thúc giục của Khương Đào, bọn chúng chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí gào mấy tiếng, cố gắng khiến thần thái của bản thân uy vũ hơn chút, lại không đến mức kêu quá to mà dọa Niên Niên.
Có thể nói, từ lúc sinh ra tới giờ chúng chưa bao giờ bị nghẹn khuất như thế này.