Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng của Kiều Thi Thi từ loa phát thanh: "Khương Đào, Thẩm Chi Diễn, không phải bạn cặp nhưng tiếp xúc thân thể, trừ hai điểm!"
Mọi người: "…"
Tang Linh: "Xem ra anh không cần đi tìm nữa rồi."
Tần Ngộ: "…"
Sau khi Thẩm Chi Diễn tìm thấy Khương Đào, trong nháy mắt giống như thức tỉnh kỹ năng tìm đường, mang cô đi về hướng nhóm người Tang Linh.
Kiều Thi Thi nhìn hình ảnh trong camera giám sát, cũng không muốn nói cái gì nữa.
Đám người Tang Linh ở bên này, rơi vào hoàn cảnh hai người sợ ma, một người sợ tối, toàn bộ áp lực tìm đồ đều rơi trên người Tang Linh, là người đáng tin cậy duy nhất, sức lực và tâm tư của cô đều hao mòn.
Cũng may không lâu sau, cô nhìn thấy Khương Đào và Thẩm Chi Diễn đang đi về phía bọn cô.
Hai người tay nắm tay, nhàn nhã dạo chơi, thiếu chút nữa cô ấy nghĩ rằng đây không phải nhà ma, mà là ở vườn hoa bên ngoài.
Tang Linh lập tức cảm thấy được trợ giúp: "Thật tốt quá, cuối cùng hai người cũng tới rồi!"
Đoạn Nhạc Nhạc nghe thấy âm thanh của bọn họ, cố nén sự sợ hãi, hé mắt ra nhìn, đúng lúc nhìn thấy hai người đang tay trong tay: "Hai, hai người…”
Thẩm Chi Diễn ung dung đáp: "Đây là vì sợ hai chúng tôi lạc nhau ở nhà ma. Dù sao cũng chỉ trừ hai điểm mà thôi."
Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục nhìn nhau một cái, sau đó cô vọt vào trong lồng n.g.ự.c Từ Tử Dục, ôm anh ấy thật chặt, Từ Tử Dục cũng dùng sức mà ôm lại cô ấy.
Tiếng uể oải của Kiều Thi Thi phát ra từ loa phát thanh: "Đoạn Nhạc Nhạc Từ Tử Dục trừ hai điểm!"
Đoạn Nhạc Nhạc vui vẻ: "Thật sự chỉ trừ có hai điểm."
Cô ở cùng Từ Tử Dục, cũng không còn sợ hãi như trước nữa.
Tần Ngộ nhìn thấy vậy có chút xao động, nhìn về phía Tang Linh: "Chúng ta…"
Tang Linh: "Cút!"
Tần Ngộ: "…"
[Ha ha ha ha ha ha ha, anh đang ảo tưởng cái gì thế anh Tần!]
[Chị Tang: Dám khiến tôi bị trừ điểm, tìm c.h.ế.t!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Anh Tần: Tôi cũng đã từng là một người đàn ông dũng cảm, cho đến khi tôi ở trong hầm đất bị một đầu bếp nữ họ Khương nào đó cắt cổ…]
[PhụtPhốc ha ha ha ha, gặp cái này phải nói một chút, cái này thật sự không thể đổ lên đầu Khương Khương được, anh Tần đối với các loại linh tinh nào là zombie nào là sát thủ g.i.ế.c người cũng không sợ, nhưng đối với loại thần bí kh*ng b* này, anh ấy thực sự không phải là cố ý đâu, quả thật là đụng trúng tử huyệt đó ha ha ha ha]
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Tang Linh bèn ngồi xổm xuống kiểm kê lại những vật đã tìm được, bởi vì bên phía cô ấy mang theo mấy đứa “con ghẻ”, thành quả không được tốt, mới được sáu cái, ngược lại bên phía Khương Đào triển khai thần tốc, đã cầm được mười cái.
Tang Linh trầm ngâm nói: "Không biết nhiệm vụ tiếp theo là cái gì, thế nên vẫn phải cố gắng hết sức tìm được càng nhiều đồ, ít nhất phải tìm được hai mươi lăm cái, mới đảm bảo an toàn."
Thẩm Chi Diễn nói: "Đường vừa nãy chúng tôi đi tới đây đã tìm xong hết rồi, cho dù để sót thì cũng không nhiều, thời gian có hạn, vẫn nên đi tìm chỗ mới thì hơn." Anh dừng một chút, nhìn về phía Khương Đào, "Khương Khươngkhương, em nói xem?"
Khương Đào chớp mắt: "Tôi thế nào cũng được."
Tang Linh nói: "Được, trước khi tới đây tôi đã đặc biệt nhìn bản đồ nhà ma một chút, láng máng nhớ là có ba lối rẽ, tôi cảm thấy chúng ta có thể..."
Mê Truyện Dịch
Tần Ngộ nhìn bên trái một đôi tình nhân, nhìn bên phải một đôi tình nhân, lại nhìn Tang Linh đang phân tích điểm tích lũy, trong lòng bi thương không thôi.
Tang Linh chia tuyến đường xong, lúc này giọng nói phát thanh của Kiều Thi Thi lần nữa vang lên trên đỉnh đầu: "Nhóm Khương Đào Tần Ngộ, còn năm phút nữa, xin hãy nắm bắt thời gian, đồng thời trong thời gian giới hạn tìm được lối ra, nếu không đồ vật các bạn mang bên người sẽ không được tính vào tổng số."
Mọi người kinh hãi.
Tang Linh quả quyết đẩy Tần Ngộ đến bên Khương Đào: "Hai người tranh thủ tìm lối ra đi, không cần tìm đồ nữa."
Thẩm Chi Diễn thả tay Khương Đào ra: "Cố lên! Gặp nhau ở lối ra!"
Khương Đào gật đầu, quay người đi về phía lối ra.
Tần Ngộ vội vàng đuổi theo: "Đợi tôi với!"
Tần Ngộ bám chặt theo Khương Đào, chỉ sợ bị cô quăng đi, nhưng quả thực tốc độ của Khương Đào quá nhanh, anh do dự hết lần này đến lần khác, hỏi: "Tôi có thể kéo cô không?"
Khương Đào quay đầu, cũng yên tâm lát nữa chạy sẽ không quên mất Tần Ngộ, phải quay lại tìm, liền gật đầu: "Được."
Còn chưa đợi Tần Ngộ phấn khởi, không biết Khương Đào từ chỗ nào lôi ra một sợi dây thừng, nhanh nhẹn cột lên eo anh mấy vòng, thắt nút, sau đó cô cầm lấy một đầu khác của dây thừng.
Cô hài lòng gật đầu, như vậy sẽ không sợ Tần Ngộ rơi mất nữa.
Tần Ngộ: "???"
Tôi nói là kéo, nhưng không phải cái "kéo" này!
Nhưng không đợi anh phản ứng, Khương Đào đã chạy về phía trước, eo Tần Ngộ bị sức lực kéo đi, cũng bất giác chạy theo bước chân của cô.