"Nhưng tôi có một yêu cầu nho nhỏ..."
******
Phượng Huyền ở cách vách hoảng sợ làm rơi ống nghe khám bệnh.
Anh ta không nghe được rõ ràng, đều đứt đoạn không liền mạch, chỉ có thể dựa theo đôi ba câu của hai người, suy đoán đại khái.
Chính là Khương Đào thích Tiên tôn, nếu Tiên tôn không thích cô, thì cô sẽ ăn Tiên tôn, người đàn ông bên cạnh lại còn giúp đỡ cô, nói tất cả giao cho anh ta.
Đây là chuyện kh*ng b* gì vậy!
Phượng Huyền cảm thấy mình không thể lại nhát gan như vậy nữa.
Coi như là vì Tiên tôn, cũng phải dũng cảm đứng ra, ngăn chặn hết thảy.
Đáng tiếc rằng, những lời vừa rồi anh ta không ghi âm lại, nhưng không sao, anh ta lén lút đi theo Khương Đào, thể nào cũng có khả năng tìm được sơ hở của cô, tới lúc đó anh ta sẽ lấy chứng cứ giao cho Tiên tôn.
Thế là anh ta vội vàng chạy ra, kêu tài xế tiếp tục bám theo Khương Đào.
Chẳng qua, suy cho cùng tài xế của Phượng Huyền không phải người theo dõi chuyên nghiệp, bởi vì cứ luôn bám sát, chẳng mấy chốc đã bị phát hiện.
Trong xe của Khương Đào, hai vệ sĩ vẫn luôn yên tĩnh nói: "Khương Khương, có một chiếc xe cứ bám theo chúng ta."
Khương Đào nghi ngờ nhìn về phía sau, bởi vì không cảm nhận được ác ý, nên cô cũng không nhận thấy được điều gì.
Nhưng đây đều là vệ sĩ Đồng Đồng đặc biệt tìm cho cô, cô vẫn nên tín nhiệm sự chuyên nghiệp của bọn họ, hỏi: "Là paparazzi sao?"
Nữ vệ sĩ lắc đầu: "Cái này thì không quá chắc chắn, chiếc xe này nhìn có vẻ rất sang trọng, không giống loại paparazzi có thể lái, cô muốn báo cảnh sát, hay là muốn bắt người lại?"
Khương Đào nhíu mày, khởi động cổ tay: "Bắt lại đi."
Suy cho cùng báo cảnh sát sẽ tăng thêm gánh nặng cho Đồng Đồng, gần đây Đồng Đồng đang bận rộn với đại ngôn mới, dặn dò đi dặn dò lại, kêu cô nhất định không được xảy ra chuyện gì, thế nên phải cố gắng hết sức giải quyết chuyện này, không để cho Đồng Đồng biết, là tốt nhất.
Vốn dĩ vệ sĩ muốn trước tiên đưa cô trở về, sau đó ngụy trang thành cô để dụ rắn ra khỏi hang.
Nhưng Khương Đào ngại phiền phức, liền quyết định cứ trực tiếp như vậy.
Mê Truyện Dịch
Thế là các vệ sĩ chỉ có thể lái xe tới một nơi hẻo lánh.
Phượng Huyền không có nghĩ nhiều, chỉ thúc giục tài xế chạy theo.
Tài xế rất am hiểu địa hình của Bắc Kinh, nhìn đường đi càng ngày càng lệch, trong lòng cũng nghi ngờ, nhưng ông chủ đã thúc giục như vậy, ông chỉ có thể nghe lệnh mà đuổi theo.
Xe lái tới vùng ngoại ô Bắc Kinh.
Tài xế lập tức phản ứng lại: "Không xong, ông chủ, hình như chúng ta bị phát hiện rồi."
Còn chưa đợi Phượng Huyền phản ứng kịp, xe phía trước đột nhiên tăng tốc, sau đó quẹo ngang lại chặn đầu bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phượng Huyền choáng váng.
Khương Đào xuống xe, đi tới trước xe của Phượng Huyền, đập đập cửa xe: "Anh tự xuống, hay để tôi mở kính xe, kéo anh ra?"
Phượng Huyền: "..."
Anh ta nghẹn ngào tủi thân mở cửa xe.
Co quắp đứng trước mặt Khương Đào.
Khương Đào nhìn anh ta, không biết làm sao, lại ch** n**c miếng.
Phượng Huyền cảm thấy cảm giác quen thuộc kia, ánh mắt thèm ăn nóng rực đem theo cảm giác bức bách, cảm giác kh*ng b* sắp bị ăn thịt, một lần nữa tràn ngập trong người anh ta.
Lúc này, Khương Đào mở lời: "Sao tôi lại cảm thấy, anh có hơi quen mắt?"
Phượng Huyền: "!!!"
Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, d*c v*ng sống sót của anh ta trỗi dậy, bộ não nhanh chóng suy nghĩ.
Anh ta ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa nhìn Khương Đào: "Bởi vì, anh chính là người anh trai ruột thất lạc nhiều năm trước của em đây mà!!"
Khương Đào nghi ngờ nhìn Phượng Huyền.
Phượng Huyền nhớ tới bản thân đã xem qua lý lịch của Khương Đào, nói: "Em gái à, thực ra hai mươi năm trước, em bị người ta bắt cóc đem tới cô nhi viện, kỳ thực em chính là em gái ruột của anh đó! Không dễ dàng gì anh mới tìm thấy tin tức của em, liền vội vàng đi tìm em."
Khương Đào hỏi ngược lại: "Làm thế nào tôi biết được anh không lừa tôi?"
Phượng Huyền vội vàng đáp: "Chúng ta có thể đi làm xét nghiệm ADN."
Dù sao nhà họ Phượng cũng chỉ còn mỗi anh ta, anh ta nói phải chính là phải, hơn nữa mặc dù anh ta không có ma pháp, nhưng anh ta có năng lực của đồng tiền đó nha!
Anh ta thề thốt son sắt như vậy, Khương Đào cũng có chút d.a.o động.
Nói cho cùng cô cũng không biết được thân thế thật sự của nguyên thân.
Nhưng cô cũng không thể dễ dàng tin người như vậy, ngay sau đó lạnh lùng đáp: "Tôi không cảm thấy được hương vị tình thân trên người anh."
Phượng Huyền: "!!!"
Thiếu chút nữa anh ta quên mất cái này.
Chỉ có thể từ trong nỗi sợ hãi đẩy ra chút tình cảm hiền từ yêu thương.
Khương Đào: "..."
Đã từng nếm hương vị tình thân như biển của Phó Yến Phi, đối với chút xíu cảm xúc Phượng Huyền ném ra như vậy, cô hoàn toàn không có hứng thú.
Phượng Huyền chỉ có thể đứng vững dưới áp lực, tràn đầy tình cảm nồng nàn mà nhìn cô: "Em gái, em nhìn xem chúng ta lớn lên giống nhau như vậy mà!"