Loại chuyện này, cũng không nhất thiết phải gạt người thân.
Thế là Khương Đào ngập ngừng gật đầu.
Phượng Huyền: "!!"
Anh ta giả bộ lo lắng nói: "Khương Khương, em vẫn còn nhỏ, loại chuyện như tình cảm này không cần kết luận quá sớm."
Khương Đào nghiêm túc đáp: "Không có đâu, em với bạn em còn phải kiểm tra đối phương một chút, xác định anh ấy có thích em không."
Phượng Huyền: "!!!"
Tiên tôn nguy rồi!
Anh ta nhẹ giọng: "Khương Khương, thực ra anh không yên tâm, hay là em đưa anh cùng đi ghi hình nhé?"
Có anh ta ở cạnh, cho dù Khương Đào có thật sự ăn mất Tiên tôn, thì tốt xấu gì anh ta cũng có thể ngăn cản.
Khương Đào lại cau mày: "Không được, anh không phải khách mời, người không có liên quan với chương trình thì không thể xuất hiện."
Phượng Huyền: "Không sao, anh có tiền."
Anh ta lập tức kêu quản gia tìm số điện thoại của Kiều Thi Thi, gọi cho cô ấy, lắm tiền nhiều của nói muốn đầu tư, yêu cầu duy nhất là anh ta muốn tham gia chương trình, trở thành khách mời.
Kiều Thi Thi mới quyết định cho Bùi Hàn Dữ tham gia ghi hình, vừa nghĩ tới nhân vật cực kỳ thần bí trong giới âm nhạc này mà xuất hiện trong chương trình, thì sẽ tạo cho chương trình bao nhiêu độ quan tâm, cô ấy vô cùng hưng phấn.
Nhưng ai mà ngờ chuyện tốt nhân đôi, phú hộ Phượng Huyền vậy mà cũng muốn tham dự.
Kiều Thi Thi choáng váng.
Chương trình của cô ấy có ma lực lớn đến vậy sao?!
Não cô ấy nhất thời trì hoãn, nghĩ cũng không nghĩ đã tiện nói: "Nhưng khách mời nam đã quyết định rồi, hiện tại chúng tôi chỉ thiếu khách mời nữ..."
Mê Truyện Dịch
Nói xong, cô mới hối hận.
Quyết định cái gì chứ!
Cùng lắm thì thêm một người nữa! Vì sao lại từ chối cành ô liu của nhà giàu chứ!
Nhưng chuyện cô ấy không nghĩ tới là, đầu bên kia ngừng lại trong chốc lát, c.ắ.n răng đáp: "Khách mời nữ… cũng được."
Kiều Thi Thi: "???"
Phượng Huyền ngắt máy, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với Khương Đào: "Không phải là giả gái thôi sao? Vì em gái, anh làm được."
Sau khi quyết định tiến trình ghi hình của chương trình xong.
Phượng Huyền mang Khương Đào đi làm thủ tục nhận người thân, đồng thời đưa cô đi thăm mộ của "ba mẹ".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc dù Phượng Huyền nói nhăng nói cuội, nhưng nhà họ Phượng đích thực có một cô con gái, năm đó nhà họ Phượng vẫn chưa phải là một gia đình giàu có, sau khi mẹ Phượng sinh con xong, gặp phải bọn bắt cóc, cuối cùng cảnh sát tìm được chỗ của bọn bắt cóc, cứu được mẹ Phượng ra, nhưng đứa bé lại trở thành con tin bị bắt đi.
Lại về sau, mấy tên bắt cóc khác bị bắt, chỉ còn lại một tên đã chạy thoát, bị cảnh sát truy đuổi tới vách núi bên cạnh biển, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn hắn ôm đứa bé còn quấn tã lót nhảy xuống.
Mẹ Phượng chịu đả kích lớn nên mất sớm, mặc dù cha Phượng đã gầy dựng nên gia sản to như vậy, nhưng tâm bệnh tích tụ trong lòng, không lâu sau cũng đi theo vợ.
Hiện tại xem ra, đứa bé đó chính là Khương Đào.
Năm đó lúc tên bắt cóc chạy trốn, đã ném Khương Đào tới trước cửa cô nhi viện, sau đó đem theo bọc tã lót giả nhảy xuống biển.
Khương Đào nghe xong, cũng không nói được rốt cuộc bản thân có cảm giác gì.
Rốt cuộc cô cũng không phải nguyên chủ, không có cách nào cảm động thay cô ấy.
Phượng Huyền lại nghĩ đến đồng tộc của mình.
Tâm tình không khỏi trở nên ảm đạm.
Khương Đào trầm mặc đặt trước mộ một bó hoa, quay đầu nhìn thấy Phượng Huyền đang ngây ngốc nhìn bia mộ, trên người nổi lơ lửng những cảm xúc đau buồn.
Sau đó cô có chút vụng về vỗ vỗ Phượng Huyền: "Đừng đau lòng."
Phượng Huyền sững người.
Khương Đào ngửa đầu nhìn anh ta: "Anh còn có em, em sẽ ở cùng anh trai."
Một dòng nước ấm chảy vào trong lòng Phượng Huyền.
Trong lòng anh ta vừa hổ thẹn vừa ấm áp.
Sao anh ta lại cảm thấy Khương Đào đáng sợ nhỉ, rõ ràng cô là một thiên sứ nhỏ!
Anh ta lại nghĩ, thực ra Khương Đào là hậu duệ duy nhất của tộc Thao Thiết, mặc dù anh ta không có đồng tộc, nhưng vẫn còn có một Tiên tôn luôn sẵn lòng giúp anh ta, còn Khương Đào vẫn luôn bị xem như tồn tại chẳng lành, bị người đời sợ hãi và bài xích.
Rõ ràng cô còn cô độc hơn anh ta, đáng thương hơn anh ta, vậy mà còn an ủi ngược lại anh ta.
Trong khoảng thời gian ngắn, anh ta sinh ra cảm xúc đồng bệnh tương liên và thương tiếc đối với Khương Đào.
Nếu như nói trước đây, chuyện anh ta nhận thân thích có nhiều hơn mấy phần qua loa, giả dối, thì lúc này, anh ta lại thật lòng thật dạ coi Khương Đào như em gái của mình.
Anh ta chứa chan cảm xúc chân thành mà nhìn Khương Đào: "Em gái..."
Điện thoại Khương Đào lại kêu lên, cô nghe máy: "Sao thế Đồng Đồng?"
Không biết Đồng Đồng ở đầu bên kia nói gì.
Lập tức Khương Đào phẫn nộ: "Anh ta thế mà lại lừa chị! Chị phải ăn anh ta!"
Phượng Huyền loạng choạng, duỗi cánh tay run rẩy ra.