Nhưng đợi sau khi Khương Đào quay lại, anh ta lại ở trên tầng làm công tác tư tưởng một lúc lâu, mới từng bước từng bước đi xuống.
Khương Đào ăn bánh ngọt, ngẩng đầu liếc anh ta một cái, sau đó lại thu lại ánh mắt, tập trung vào đồ ăn ngon trước mặt.
Phượng Huyền đột nhiên cảm thấy dáng vẻ như đi gặp kẻ đi địch của bản thân có chút ngu ngốc.
Anh ta ngượng ngùng đi lại gần Khương Đào, ngồi xuống cái ghế cách cô xa nhất, thử thăm dò hỏi: “Em gái?”
“Hửm?”
“Em không tức anh chứ?”
Khương Đào khó hiểu hỏi: “Vì sao em phải tức giận?”
Nghe thấy câu trả lời của Khương Đào, Phượng Huyền cảm động nước mắt rưng rưng: “Em gái…”
Khương Đào lại đăm chiêu nói: “Chẳng trách ngày đầu tiên em thấy anh đã cảm thấy anh rất thân thuộc, em vốn cho rằng là do quan hệ huyết thống, hiện tại xem ra chắc là do mùi vị.”
Vẻ cảm động trên mặt Phượng Huyền cứng đờ.
Khương Đào “hì hì” cười: “Đùa với anh thôi ~”
Cảm nhận được là cô chỉ đang đùa mình thật, Phượng Huyền lau mồ hôi lạnh trên trán: “Trò đùa rất buồn cười, lần sau đừng đùa như vậy.”
Khương Đào: “Được rồi, được rồi.” Cô nghiêm túc nói: “Em sẽ không ăn anh đâu, anh là anh trai của em mà.”
Nghe thấy từ anh trai này, trái tim của Phượng Huyền lại yên ổn xuống một cách lạ lùng.
Cũng dần dần nhớ đến trách nhiệm của một người làm anh của mình.
Anh ta quan tâm hỏi: “Em và Tiên...Thẩm Chi Diễn hiện tại thế nào?”
Khương Đào: “Bọn em rất tốt.” Cô nhớ ra cái gì đó: “Anh ấy bảo em ngày mai đi gặp ba anh ấy.”
Phượng Huyền: “!!!”
“Chuyện quan trọng như vậy vì sao hiện tại em mới nói?!”
Khương Đào chớp chớp mắt: “Rất quan trọng sao?”
Mê Truyện Dịch
Phượng Huyền: “...”
Anh ta lập tức đứng dậy, cao giọng kêu: “Quản gia!”
Quản gia vạn năng nhanh chóng xuất hiện: “Cậu chủ, cậu có chuyện tìm tôi?”
Phượng Huyền hỏi: “Khương Khương ngày mai phải đi gặp ba của Thẩm Chi Diễn, lần đầu đến nhà, cần phải chuẩn bị thứ gì?”
Biểu cảm của quản gia cũng lập tức nghiêm túc lên: “Cái này cần phải chú trọng, quà không thể quá quý giá cũng không thể quá rẻ, quá quý giá thì tỏ vẻ như mình vội vã quá, quá rẻ thì lại lộ ra mình không coi trọng, không chỉ như vậy, còn phải thể hiện được lòng thành của mình, chừng mực đó nhất định phải nắm cho chắc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Còn có chính là quần áo và trang điểm của tiểu thư, cũng phải chú ý vài chỗ…”
Phượng Huyền lập tức lấy điện thoại mở danh sách tìm chuyên gia trang điểm, bắt buộc tối nay phải quyết định được quần áo và cách trang điểm phù hợp.
Quản gia bận rộn chuẩn bị quà cho ngày mai.
Khương Đào nhìn Phượng Huyền đi qua đi lại trong phòng khách, tuy nói hai người không phải là anh em thực sự, nhưng Khương Đào vẫn có thể từ trên người anh ta, cảm nhận được sự khoan dung và quan tâm cuồn cuộn như biển của anh ta đối với cô, cái này chính là mùi vị của tình thân nhỉ.
Cô chống cằm, cười với Phượng Huyền: “Anh trai, thật tốt khi quen biết anh.”
Bước chân của Phượng Huyền dừng lại, ngay sau đó giống như đ.á.n.h m.á.u gà, giọng nói càng cao hơn: “Đi! Lái cái xe Rolls-Royce Phantom của tôi ra! Cho em gái tôi thể diện!!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Chi Diễn đã ở cửa đón Khương Đào.
Chỉ là vừa đi vào nhà họ Phượng, lại bị khung cảnh lộn xộn của phòng khách dọa sợ.
“Máy uốn tóc! Máy uốn tóc đâu rồi!”
“Đừng dùng loại phấn mắt này, chúng ta phải cố hết sức trang điểm sao cho thật tự nhiên…”
“Bên đó tránh ra một chút, đừng hoảng loạn, vẫn còn thời gian!”
Thẩm Chi Diễn sững sờ mấy giây, nhìn Khương Đào bị chuyên gia trang điểm và chuyên gia tạo hình vây ở giữa: “Khương Khương, đây là xảy ra chuyện gì…”
Anh vừa nói xong, sau lưng có tiếng của Phượng Huyền.
“Đương nhiên là để chuẩn bị cho buổi đến nhà anh!”
Thẩm Chi DIễn xoay người.
Phượng Huyền đối mặt với tiên tôn vẫn hơi xấu hổ, nhưng nghĩ đến bản thân là anh trai mà Khương Đào chính miệng thừa nhận, cánh lại run lên: “Anh Thẩm, chuyện con gái lần đầu tiên đến nhà bạn trai quan trọng biết bao nhiêu, anh nên hiểu rõ hơn so với tôi chứ!”
“Khương Khương không hiểu cũng bình thường, anh cũng không hiểu à!”
Thẩm Chi Diễn lúc này mới hiểu rõ, biết nghe lời phải nói tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, là do tôi không suy nghĩ chu đáo.”
Phượng Huyền khụ một tiếng, vừa sảng khoái vừa sợ hãi nói: “Thôi bỏ đi, suy cho cùng Khương Khương cũng có người anh trai này là tôi, tôi sẽ giúp đỡ em ấy suy nghĩ cẩn thận.”
Thẩm Chi Diễn bị dáng vẻ của anh ta chọc cười, nhưng vẫn rất cảm kích tất cả những việc anh ta làm cho Khương Đào, trịnh trọng nói: “Thế xin cảm ơn anh trai.”
Phượng Huyền: “!!!”
Thế mà lại được Tiên Tôn gọi là anh trai! Nhà họ Phượng phát đạt rồi!!
Lúc này nếu anh ta hóa thành nguyên hình, thì lông vũ ở đuôi của anh ta có thể trực tiếp dựng lên rồi.
Chỉ là trong lòng dù có âm thầm vui vẻ thế nào, trên mặt anh ta vẫn duy trì biểu cảm anh trai lạnh lùng: “Anh hiểu là được, tóm lại tôi cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần anh đừng để em gái tôi chịu tủi thân là được rồi!”