Thẩm Chi Diễn ra ban công gọi điện thoại cho Khương Đào.
Đỗ Sùng lấy champagne và đồ ăn đã chuẩn bị từ trước ra, chuẩn bị chúc mừng.
Chỉ là anh ấy đợi một lúc lâu rồi mà Thẩm Chi Diễn còn không vào, anh ấy hơi lo lắng liền gõ gõ cửa ban công, kéo ra mới phát hiện điện thoại Thẩm Chi Diễn đã tắt từ lâu, không biết được ngẩn ngơ nghĩ gì một mình.
“Em làm gì vậy? Đứng ở ngoài trời lạnh như vậy, muốn bị ốm à?”
Tiếng của Đỗ Sùng vang lên làm Thẩm Chi Diễn bừng tỉnh, anh lấy lại tinh thần, mỉm cười đi đến.
Đỗ Sùng vẫn còn dài dòng: “Đừng nghĩ rằng mình trẻ nên cơ thể khỏe mạnh không sợ bị ốm, vốn dĩ đã có bệnh kén ăn rồi, có biết bọn anh phải mất nhiều công sức mới chăm em thành như vậy không? Đây chính là tài sản của phòng làm việc bọn anh, không được làm loạn!”
Thẩm Chi Diễn bất đắc dĩ lắc đầu.
Đỗ Sùng đã mở champagne, rót cho anh một ly: “Đến đây đi, chúc mừng “Lưới trời” thành công rực rỡ, cuối cùng em cũng có thể yên tâm rồi chứ?”
Thẩm Chi Diễn nhận ly rượu, chỉ định tùy tiện nhấp một ngụm.
Đỗ Sùng biết tật xấu của anh, cũng không để bụng, dù sao đều là người một nhà, chỉ là tạo không khí chúc mừng.
Ai ngờ sau khi Thẩm Chi Diễn nhấp một ngụm champagne, lại đột nhiên ngây người.
Đỗ Sùng: “Sao vậy? Hương vị rượu không đúng à?”
Mê Truyện Dịch
Anh ấy bất an nếm thử một ngụm nhỏ: “Không có gì mà.”
Thẩm Chi Diễn không trả lời anh ấy, chỉ buông champagne, cầm đồ ăn trên bàn cho vào miệng.
Không có.
Không có cảm giác khó chịu, hương vị từ đầu lưỡi truyền lên não, não anh đối với cảm giác ăn thoải mái như thế, giống như anh chưa từng khó chịu vì bệnh kén ăn của mình vậy.
Thẩm Chi Diễn chưa từ bỏ ý định, lại bắt đầu nếm thử từng lượt một, cuối cùng ở món đồ thứ năm mới ngừng lại.
Cảm giác khó chịu quen thuộc lại xuất hiện trên người anh một lần nữa.
Đỗ Sùng trợn mắt há mồm nhìn hết thảy, sau khi thấy Thẩm Chi Diễn chạy vào WC nôn, vừa thuần thục lấy nước và giấy cho anh vừa khó hiểu hỏi: “Em bị sao vậy? Đang êm đẹp tự dưng hành hạ mình làm gì?”
Thẩm Chi Diễn cũng không nôn mà chỉ đi nhổ miếng đồ ăn cuối cùng ra mà thôi, sau đó súc miệng, nhận khăn giấy Đỗ Sùng qua lau miệng.
Đỗ Sùng vẫn còn lo lắng hỏi: “Không có việc gì chứ, có cần gọi bác sĩ khám cho em không?”
Thẩm Chi Diễn xua xua tay: “Không sao.”
Anh không biết tại sao bệnh kén ăn lại có chuyển biến tốt, theo lý mà nói không phải là ở bên cạnh Khương Đào mới có biến chuyển sao?
Nhưng Thẩm Chi Diễn không nói chuyện này cho Đỗ Sùng, làm bộ không có việc gì mà cùng anh ấy ăn mừng.
Đỗ Sùng mặc áo khoác chuẩn bị trở về, chỉ là trước khi rời đi vẫn không nhịn được hỏi một lần nữa: “Em chắc chắn không sao chứ?”
“Không sao.” Thẩm Chi Diễn cười khẽ, “Đi đường cẩn thận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đợi đến khi Đỗ Sùng rời đi anh mới quay lại bên bàn một lần nữa, trên bàn còn champagne còn chưa uống xong.
Anh rót cho mình một ly, lại nhấp một ngụm nữa.
Hương quả thanh mát mượt mà cùng bọt khí dày đặc nhảy múa nơi đầu lưỡi.
Không phải ảo giác, bệnh kén ăn của anh quả thật có chuyển biến tốt đẹp.
Vào lúc anh đang trầm tư, điện thoại anh vang lên thông báo.
Anh mở ra, phát hiện là tin nhắn WeChat của Khương Đào gửi cho anh: [Nghe Đỗ Sùng nói cơ thể anh không khỏe, anh sao rồi?]
Anh ngẩn ra, trả lời: [Anh không sao, là Đỗ Sùng lo quá thôi]
Sau khi tin này vừa được gửi đi, rất lâu sau không nhận được phản hồi, đang lúc Thẩm Chi Diễn lo lắng, định gọi điện cho Khương Đào thì chuông cửa vang lên.
Anh ý thức được điều gì, muốn chạy ra mở cửa thì cửa đã tự mở.
Khương Đào quấn một đống áo dày, còn đội mũ và khẩu trang.
Lần trước cô tới nhà Thẩm Chi Diễn, Thẩm Chi Diễn đã lưu lại vân tay của cô, chứng tỏ cô là nữ chủ nhân của nhà này.
Cô lo Thẩm Chi Diễn xảy ra chuyện, cho nên không kịp đợi anh mở cửa thì đã tự mở.
Cô thấy Thẩm Chi Diễn vẫn yên ổn đứng trước mặt mình, thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá, anh không sao!”
Nói rồi, cô nhảy nhót lao về phía Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn dang hai tay ra theo bản năng, hương vị lẩu nồng đậm xông vào xoang mũi.
Anh cúi đầu: “Em ăn lẩu à?”
Khương Đào gật gật đầu: “Đồng Đồng nói muốn ăn mừng nên bọn em ăn lẩu tại nhà luôn.”
Đây quả thật là phương thức ăn mừng của Khương Đào.
Thẩm Chi Diễn dẫn cô vào bên trong: “Vậy em vội vã tới đây, không phải là còn chưa ăn no chứ?”
“Đâu chỉ không ăn no!” Khương Đào khó chịu nói, “Em mới ăn được hai miếng! Xem ra để Đồng Đồng chiếm lợi rồi!”
“Không sao. Bên này chúng ta cũng có thể làm.”
Thẩm Chi Diễn kêu lẩu về.
“Được rồi, trước khi đợi lẩu, chúng ta có thể ăn thứ khác.”
“Là gì thế?” Khương Đào hào hứng hỏi.
Thẩm Chi Diễn nâng mặt cô lên, hôn nhẹ xuống môi cô như chuồn chuồn đạp nước: “Cái này.”