Ai ngờ hai người căn bản không đi thay quần áo, bọn họ trực tiếp chạy tới một căn biệt thự, bọn họ chuẩn bị một bất ngờ ở đây.
Chỉ thấy một người thần bí bị bọc kín mít, một chút da cũng không lộ ra, ồm ồm nói: “Tôi còn phải chờ ở đây bao lâu nữa?”
“Đừng nóng vội.” Tần Ngộ trấn an nói: “Thời cơ thích hợp tới thì chúng tôi sẽ thả anh ra.”
Kẻ thần bí: “…”
Tần Ngộ lại đẩy một hộp quà giống như cái rương: “Đến lúc đó thì anh cứ ở trong cái rương lớn này đi, bọn tôi sẽ đẩy anh ra.”
Kẻ thần bí nghẹn một lúc lâu, mới nói: “… Ừm có được không?”
Tần Ngộ vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Chắc chắn được! Anh yên tâm!”
Anh ấy nói xong thì đẩy người kia về phòng, lại kiểm tra bố trí một lần nữa, lúc này mới về phòng thay quần áo, cùng Tang Linh trở về bờ cát.
Lúc này Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục cũng tới, bốn người xác nhận qua ánh mắt, xác nhận không có vấn đề gì.
Tần Ngộ không ngừng nhìn bầu trời: “Sao lại thế này? Sao bọn họ còn chưa tới?”
Khán giả không hiểu rõ chuyện, chỉ ở màn hình bình luận trêu chọc.
[Haiz, ai bảo anh Tần thiết kế vô tâm như vậy, đâu giống anh Thẩm nhà người ta, chuẩn bị cẩn thận như vậy!]
[Đúng vậy, đúng vậy, may mà chị Tang không ghét bỏ anh!]
[Chẳng lẽ có mình tôi cảm thấy kỳ quái sao? Có phải bọn họ có nhiệm vụ khác không?]
Tuy rằng người xem này đã nhạy bén nhận ra chân tướng nhưng vẫn bị hàng loạt câu nói đùa giỡn ở phần bình luận vùi lấp.
-
Thẩm Chi Diễn mất rất nhiều công sức, sau khi đáp ứng vô số mọi điều kiện bất bình đẳng, cuối cùng cũng nói được Khương Đào, khiến cô lưu luyến không rời đi ra khỏi căn phòng kẹo.
Trong nháy mắt đó, Thẩm Chi Diễn còn hoài nghi, liệu có phải Khương Đào đang trả thù vì đã dụ dỗ cô bằng đồ ăn để cô đồng ý với hàng loạt điều kiện ở kiếp trước hay không.
Chỉ là nhìn thấy Khương Đào ở phía trước quay đầu lại, có má lúm đồng tiền hồn nhiên, anh vẫn đ.á.n.h bay suy nghĩ vớ vẩn này đi.
Hai người đi tới một bãi cỏ trống, nơi này có một khinh khí cầu cực kỳ đẹp.
Nhưng anh không nghĩ tới, trước khinh khí cầu có nhiều người mặc đồ đen vây quanh như vậy, tuy rằng Thẩm Chi Diễn liếc mắt một cái liền biết bọn họ là nhân viên công tác, lại không ngờ vậy mà họ tự nhiên xông lên, tách hai người họ ra.
Một người mặc đồ đen đưa Khương Đào lên khinh khí cầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Biến cố này đã khiến khán giả trước màn hình giật thót.
[Đây là chuyện gì? Tại sao có người đem Khương Khương đi??]
[Tôi biết ngay mà, kỳ cuối cùng sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy! Cho nên anh Thẩm có muốn đi cứu Khương Khương không đây?]
[Ha ha ha ha ha đạo diễn Kiều làm tốt lắm! Vẫn không quên tinh thần gây chuyện trong kỳ cuối này, cực kỳ quý giá!]
Thẩm Chi Diễn hiển nhiên cũng nhận ra được, đây là trò quỷ của Kiều Thi Thi, nhưng cũng đành làm theo kịch bản của cô ấy.
Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua hướng khinh khí cầu bay tới, quả nhiên là do bọn họ đã sắp đặt từ trước, vì thế cũng đi về phía bãi biển của nửa khác của hòn đảo.
Anh rất nhanh đã đến hòn đảo, nhưng chỉ thấy bốn người Tang Linh, Tần Ngộ, Đoạn Nhạc Nhạc, Từ Tử Dục đang che nắng tránh ánh mặt trời.
Tần Ngộ thấy anh đến, giả vờ kỳ quái nói: “Tại sao chỉ có một mình cậu, Khương Khương đâu rồi?”
Thẩm Chi Diễn hỏi lại: “Mấy cậu không biết sao?”
Tần Ngộ thầm hoảng sợ, suýt chút nữa cho rằng anh đã biết điều gì, cũng may Tang Linh kéo qua, lấy lại tinh thần, vô tội nói: “Biết cái gì?”
Thẩm Chi Diễn không hỏi được điều gì, anh thở dài.
Có lẽ bọn họ cũng bị Kiều Thi Thi giấu chuyện, nếu không họ sẽ nói với anh, hoặc ít nhất sẽ để lộ ra một chút tin tức cho anh.
Lúc này Đoạn Nhạc Nhạc, Từ Tử Dục cũng đi tới: “Bùi Hàn Dữ và Tô Noãn cũng không ở đây!”
Mê Truyện Dịch
Thẩm Chi Diễn trầm giọng nói: “Có lẽ bọn họ bị đạo diễn Kiều mua chuộc rồi, hiện tại chắc đang trấn an Khương Khương.”
Bốn người giả bộ ngạc nhiên: “Mua chuộc, là có ý gì?”
Thẩm Chi Diễn liền kể chuyện khinh khí cầu vừa nãy xảy ra cho bọn họ nghe.
Bốn người làm bộ làm tịch trách cứ Kiều Thi Thi giúp anh, sau đó mới nói: “Hiện tại phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Chi Diễn nói: “Nếu đạo diễn Kiều đã nói như vậy, chắc chắn sẽ có chỉ dẫn cho chúng ta biết nhiệm vụ tiếp theo.”
Anh vừa dứt lời thì thấy có một chiếc máy bay điều khiển từ xa đang bay qua bay lại, bên dưới có buộc một phong thư.
Máy bay mini đi tới trước mặt họ, chậm rãi rơi xuống.
Thẩm Chi Diễn lấy phong thư, sau khi mở ra, phía trên là một đoạn văn, còn là viết tay.
Anh thì thầm: “Khi Khương Khương vừa mới lên đảo, đã đi qua con đường hồi ức của hai người, đó là quá khứ, anh đưa cho Khương Khương một căn phòng kẹo nhỏ, là hiện tại của hai người, vậy thì tương lai là gì?”