Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 441: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Đầu giường có một cái ổ nhỏ làm bằng quần áo cũ, hai con Tam Túc, Kim Ô nằm thành hình chữ X đang ngủ say, theo hô hấp, thỉnh thoảng có lửa phát ra, cũng may có chiếc bao mà Đoàn Đoàn bọc hai đứa nó lại từ nhỏ, tránh xảy ra hỏa hoạn.

 

Văn Trạch thở dài, vẫn cảm thấy lòng mình còn sợ hãi.

 

Ai mà có ngờ Đoàn Đoàn đáng yêu như vậy, thân phận thật sự là hung thú Thao Thiết đáng sợ cơ chứ!

 

Cậu đóng cửa.

 

Sau khi rửa mặt xong, cậu gọi đồ ăn, chỉ là suy xét đến sức ăn của Đoàn Đoàn thì gọi gấp đôi cơm, sau khi đặt xong, cậu nhìn lại những món đồ ăn vặt mới mua từ siêu thị hôm qua, lúc này chỉ còn lại vỏ.

 

Văn Trạch dừng một chút, lại yên lặng mở điện thoại, gọi thêm mấy phần cơm.

 

Nửa tiếng sau, cơm bắt đầu được giao tới.

 

Văn Trạch xếp các hộp cơm lại.

 

Đoàn Đoàn ngửi thấy mùi thơm, dụi mắt đi đến phòng khách, hai cái sừng trên đầu đã rụt lại, mái tóc rối tung, giọng nói vừa êm tai vừa nhẹ nhàng: “Anh.”

 

Văn Trạch cố gắng giữ giọng vững vàng.

 

“Đi rửa mặt đi, chút nữa ăn cơm.”

 

“Được!” Đoàn Đoàn kéo ghế ra, đi WC.

 

Chỉ là khi đi đến WC, cô lại quay đầu: “Anh, Đoàn Đoàn thích anh nhất ~ ”

 

Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn nộ lên nụ cười rạng rỡ, tất cả đều hiện lên vẻ tin tưởng và ỷ lại đối với Văn Trạch.

 

Lòng Văn Trạch nháy mắt lại mềm nhũn.

 

Đoàn Đoàn rửa mặt xong, trở lại phòng khách, nhìn thấy bữa sáng vô cùng phong phú lại bắt đầu nịnh hót Văn Trạch.

 

Văn Trạch: Em gái đáng yêu như vậy, sao có thể ăn cậu được?

 

Mơ, nhất định là sẽ ngược lại.

 

Vào lúc hai người vui vẻ ăn sáng, trong phòng khách bỗng nhiên truyền đến hai tiếng chim kêu cực kỳ khó nghe.

 

Lúc này Văn Trạch mới nhớ ra hai con chim mà Đoàn Đoàn nuôi.

 

Đoàn Đoàn đem hai con chim đến phòng khách.

 

Bọn chúng vừa mới phá xác không lâu, toàn thân trụi lủi, gần như đến phun cũng không ra lửa, tiếng kêu cực kỳ t.h.ả.m thiết.

 

Văn Trạch hỏi Đoàn Đoàn: “Có phải cần cho chúng ăn không?”

 

Đoàn Đoàn gật đầu, sau đó luyến tiếc lấy một cái bánh bao đưa cho chúng.

 

Ai ngờ hai con chim nhỏ quàng quạc kêu một hồi, có vẻ không có ý muốn ăn chút nào, còn cáu kỉnh hóp bụng, cố gắng phun ra một ngọn lửa nhỏ, trực tiếp thiêu chiếc bánh bao thành than đen.

 

Văn Trạch và Đoàn Đoàn: ‘…’

 

Kim Ô phun lửa xong, ho khan hai tiếng, phun ra chút tia lửa, sau đó ngã quỵ, ba chân bốn cẳng chổng vó lên trời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một con Kim Ô khác gấp đến nỗi ở bên vòng tới vòng lui, kêu lên oai oái.

 

Đoàn Đoàn nhìn bánh bao bị nướng thành than đen, hơi tức giận.

 

Đây chính là bữa sáng anh trai mua cho cô bé, khó khăn lắm cô mới lấy ra cho chúng ăn, kết quả lại bị chúng đối xử thành như vậy.

 

Cô bé tưởng mình sẽ để chúng bị đói, chỉ là nghe thấy hai tiếng chim yếu ớt vang lên thì hơi lo lắng.

 

“Anh, làm sao bây giờ?”

 

Văn Trạch cũng không biết phải làm sao bây giờ.

 

Cậu dựa vào bề ngoài của hai con chim, tra lịch sử loài, suy đoán chúng có lẽ là tam túc kim ô.

 

Nhưng thần thoại cũng đâu có nói phải cho tam túc kim ô ăn gì đâu!

 

Cậu nhìn hai con kim ô vẫn luôn phun ra lửa, con vừa nãy mới ngất xỉu cũng vì phun ra lửa mới bất tỉnh, chẳng lẽ là muốn ăn lửa?

 

Cậu bảo Đoàn Đoàn đem hai con kim ô vào bếp, sau đó mở bếp gas, ngọn lửa lập tức bùng lên.

 

Con kim ô vốn đang té xỉu lập tức bò dậy, “bạch bạch bạch” chạy về phía bếp gas.

 

Văn Trạch căn bản không kịp túm lấy chúng, đành nhìn hai con kim ô điên cuồng ghé vào bếp gas, điên cuồng hít lửa giống như hai tên nghiện.

 

Văn Trạch: “…”

 

Hóa ra thật sự là ăn lửa sao?

 

Mê Truyện Dịch

Bọn chúng ăn một hồi lâu, nhìn bằng mắt thường cũng thấy bụng chúng tròn lên.

 

Hai con chim nhỏ ợ một cái kêu vang, phụt chút tia lửa, cuối cùng ngừng lại, lười biếng dựa vào thớt, cánh vuốt bụng, dáng vẻ cực kỳ thỏa mãn.

 

Sau khi ăn no, kim ô cũng không hung dữ như trước nữa, vùng vẫy hai cái cánh, đứng ở trên vai Đoàn Đoàn.

 

Hamburger của Đoàn Đoàn bị lạnh, chúng lập tức ân cần đảm đương lò nướng, không chế độ nóng còn chuẩn hơn lò nhiều.

 

Văn Trạch: “…”

 

Vào lúc bọn họ ăn vô cùng náo nhiệt, điện thoại của Văn Trạch kêu lên.

 

Cậu lấy ra, phát hiện là Khương Đào.

 

Cậu bắt máy, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của Khương Đào, khuôn mặt cô còn nguyên lớp trang điểm, có vẻ là vừa diễn xong.

 

“Mẹ nuôi.” Văn Trạch chào hỏi, biết cô chắc chắn là lo cho Đoàn Đoàn, liền chuyển hướng camera về hướng Đoàn Đoàn.

 

Đoàn Đoàn c.ắ.n đùi gà, mơ hồ nói không rõ: “Mẹ!”

 

Khương Đào nhìn thấy Đoàn Đoàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Tối qua đúng lúc cô phải quay cảnh đêm quan trọng, thời gian quá gấp, căn bản không có thời gian nhìn điện thoại, đọc tin nhắn của Văn Trạch.

 

Núi Thương Lan chỉ có hai Thao Thiết, hàng ngày cô và con gái hầu như toàn tranh đồ ăn của nhau.