“Con đã biết hết rồi?” Anh bình thản nói.
Văn Trạch kinh ngạc, cậu vẫn còn nhỏ tuổi, dưới ánh mắt dường như có thể nhìn thấu mọi thứ của Thẩm Chi Diễn, cậu căn bản không có cách nào phản kháng, đành thành thật thừa nhận.
Sau khi cậu nói xong, Văn Trạch thấp thỏm chờ đợi Thẩm Chi Diễn phán quyết.
Ba mẹ nuôi rất ít khi để Đoàn Đoàn xuất hiện trước mặt người khác, chắc chắn là không muốn để người khác biết thân phận của cô bé, tuy rằng mình được nhận nuôi nhưng khoảng cách giữa người phàm và tiên nhân khiến cậu không dám đ.á.n.h giá giá trị tình cảm này.
Nhưng điều khiến cậu không ngờ tới là Thẩm Chi Diễn chỉ nhàn nhạt nói: “Có lẽ con rất khó tiếp nhận nhưng đó là sự thật.”
Văn Trạch ngẩn người.
Anh nghĩ Thẩm Chi Diễn có lẽ sẽ g.i.ế.c cậu, cũng có thể sẽ loại bỏ ký ức của cậu, lại không hề ngờ tới anh lại dễ dàng thừa nhận như vậy.
Cậu há miệng th* d*c: “Ba không sợ…”
Nhưng lời vừa nói ra, cậu liền nhận ra điều không đúng, Đoàn Đoàn là Thao Thiết, anh là tiên tôn, cho dù thân phận của họ có bại lộ, thế giới này có lẽ cũng không thể làm gì ảnh hưởng tới họ, hơn nữa nghe ra trong lời này của anh, bọn họ có thể rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào, đi đến một thế giới khác, cho nên căn bản không có gì đáng sợ.
Dường như Thẩm Chi Diễn nhìn ra được suy nghĩ của cậu, giải thích: “Chúng ta lừa gạt thân phận của Đoàn Đoàn chỉ là không muốn dọa người khác, cũng không muốn những ánh mắt khác thường của người khác, khiến Đoàn Đoàn tổn thương. Nhưng nếu con đã biết cũng không cần phải gạt con.”
Sau hai ngày, thế giới quan của Văn Trạch đã được thay đổi mấy lần.
Chỉ là khi thấy thái độ dịu dàng của Thẩm Chi Diễn đối với Đoàn Đoàn, giống như một tên ngốc ngồi chơi đủ mọi trò với cô, dường như không khác gì những người ba trên thế giới này, cậu lại từ từ bình tĩnh lại.
Cho dù ở thế giới khác, bọn họ là tiên nhân thì dường như cũng không có gì khác.
Vào lúc Thẩm Chi Diễn cùng Đoàn Đoàn chơi bài, hai người lại cùng chơi trốn tìm với Đoàn Đoàn xong, Khương Đào cuối cùng cũng tới.
Đoàn Đoàn vọt vào lòng mẹ nhanh như chớp.
Khương Đào ôm đứa con bé bỏng, nước mắt nhanh chóng trào ra, ôm chặt cô bé vào trong lòng, hôn thật nhiều rồi mới buông ra.
Thẩm Chi Diễn vỗ nhẹ bả vai vợ, nhẹ nhàng an ủi hai người.
Văn Trạch nhìn cả nhà đoàn tụ, cũng cảm thấy mình ở đây hơi dư thừa nên đã để phòng khách lại cho bọn họ, còn mình trở về phòng ngủ.
Hai vợ chồng thương lượng, vẫn chuẩn bị đưa Đoàn Đoàn về núi Thương Lan.
Không ngờ Đoàn Đoàn không vui, cô bé nhỏ giọng nói: “Con không muốn về.”
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Thẩm Chi Diễn ra mặt, ôm Đoàn Đoàn ngồi lên đùi, hỏi: “Tại sao con không muốn về?”
Đoàn Đoàn bĩu môi: “Núi Thương Lan chơi không vui, hơn nữa chú Côn Bằng ngủ suốt, càng buồn chán hơn, ở bên này, con còn có thể chơi cùng anh trai, dù sao anh trai không sợ con, anh ấy còn rất thích con!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hóa ra là cô bé luyến tiếc đồng bọn.
Khương Đào cười nói: “Đoàn Đoàn, con có thể mời anh Niên Niên cùng về với chúng ta!”
Đoàn Đoàn sửng sốt: “Thật vậy ạ?”
Khương Đào gật gật đầu.
Đoàn Đoàn lập tức nhảy khỏi đùi Thẩm Chi Diễn, chạy về phía phòng Văn Trạch.
Thẩm Chi Diễn nhìn cái ôm trống rỗng của mình, chua xót nói: “Cô nhóc vô tâm này, có bạn mới là quên ba rồi sao?”
Khương Đào trợn trắng mắt: “Anh lớn vậy rồi mà còn ghen với Niên Niên, Đoàn Đoàn biết sẽ chê cười anh!”
Thẩm Chi Diễn thản nhiên nói: “Con gái anh sinh ra, ghen thì đã sao?”
Khương Đào: “…”
Bên kia, Đoàn Đoàn gấp không chờ nổi xông thẳng vào phòng: “Anh, anh trai!”
Văn Trạch bị dọa sợ: “Làm sao vậy?”
Đoàn Đoàn bắt lấy tay cậu: “Anh, anh cùng em về núi Thương Lan đi!”
Văn Trạch ngẩn người, cậu biết núi Thương Lan chính là nhà chân chính của Đoàn Đoàn, cũng là nơi gọi là tiên gia.
Mê Truyện Dịch
Cậu chần chờ nói: “Anh… có thể chứ?”
Đoàn Đoàn: “Đương nhiên có thể rồi!”
Lúc này Khương Đào và Thẩm Chi Diễn cũng đi tới: “Coi như tới nhà ba mẹ nuôi chơi đi, không sao đâu.”
Văn Trạch hơi d.a.o động nhưng vẫn băn khoăn: “Nhưng nếu con đi qua, liệu người nhà của con có cho rằng con mất tích không? Hơn nữa việc học của con phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Chi Diễn nói: “Sau khi chúng ta rời đi, thời gian bên này sẽ ngưng trệ, con không cần lo.”
Nếu như vậy, Văn Trạch cũng thả lỏng, vui vẻ đồng ý.
Cậu nghe Thẩm Chi Diễn bảo nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bản thân giống như ở trong thang máy, cơ thể đột nhiên mất trọng lượng, sau đó nghe mấy bên tai có tiếng của Khương Đào: “Được rồi.”
Cậu từ từ mở to mắt, sau đó đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi.
Lọt vào tầm mắt cậu là một mảnh tuyết trắng mênh mang, trên cây còn có những hạt sương, nhưng không lạnh, chỉ khiến người ta cảm thấy mênh mông, rộng lớn, mà khi bọn họ đi về phía trước vài bước, cảnh sắc đột nhiên thay đổi.