Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 457: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Chí Diễn ngơ ngác: "Ngươi… không muốn quay về sao?"

 

Khương Đào chỉ tay: "Thật vất vả mới được ra, chơi thêm mấy ngày đi mà!"

 

Chí Diễn: "Nhưng vừa rồi..."

 

Khương Đào: "Ai da, đồng d.a.o của mấy đứa trẻ mà thôi, sao có thể để ý cái này. So với mấy cái đồ ăn ngon kia, căn bản không tính là cái gì nha!"

 

Chí Diễn: "..."

 

Dưới sự dung túng của Chí Diễn, Khương Đào vui chơi ở nhân gian hơn nửa tháng, mới lưu luyến không rời mà quay về núi Thương Lan.

 

Có điều lúc quay về, nàng cũng không chịu thành thật mà truyền tống cùng Chí Diễn, nhất quyết tự mình chậm rãi đi về, còn dùng lời lẽ uyển chuyển, là thông cảm cho hắn, không muốn hắn cực khổ.

 

Chí Diễn biết chút tính toán nhỏ nhặt kia của nàng, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ dung túng cho nàng.

 

Hình như nàng thật sự thích nhân gian, mặc kệ là ăn hay là chơi, tóm lại có thể tìm được thú vui, cho dù chỉ có mình nàng, cũng có thể chơi rất vui vẻ.

 

Chỉ là, mấy lời đồng d.a.o mà những đứa trẻ đó hát, từ đầu đến cuối như một cái gai trong lòng Chí Diễn.

 

Căn bản Khương Đào không biết hắn nghĩ gì, vẫn tự chơi đùa vui vẻ, cuối cùng thậm chí còn trà trộn vào đội ngũ phái tu tiên đi chúc thọ*.

 

Trên đường Khương Đào tiện tay cứu giúp họ, liền được bọn họ xem như tri kỷ, nhiệt tình mời nàng cùng đi chúc thọ.

 

Khương Đào vừa nghe thấy thức ăn trên yến thọ, lau nước miếng: "Đi! Nhất định phải đi!"

 

Đứng đầu tiểu môn phái này là một đôi sư huynh muội, sư huynh chững chạc kiệm lời, ngược lại vị sư muội kia hoạt bát, ở cùng với Khương Đào rất tốt.

 

Có một ngày, nàng ấy thần bí hỏi Khương Đào: "Khương cô nương, cô có từng nghe qua huyễn ảnh kỳ cảnh chưa?"

 

Khương Đào lắc đầu.

 

Nàng ấy liền nói: "Đây là đồ của môn phái bên Nam Thành làm ra, nói là có thể trình diễn giống như thật, dường như có thể khiến người ta như lâm vào ảo cảnh đó!"

 

Khương Đào tò mò nói: "Thật sao? Cô từng nhìn thấy chưa?"

 

Sư muội lắc đầu: "Nghe nói thi triển một lần phải tiêu hao rất nhiều linh thạch, chúng ta khó có duyên để thấy, chẳng qua lần yến thọ này của trưởng lão, còn có môn phái Nam Thanh qua chúc thọ, nghe nói là đem một cái qua đây, tới lúc đó chúng ta có thể may mắn được chiêm ngưỡng rồi!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tức khắc Khương Đào trở nên vui vẻ.

 

Vị sư huynh kia mở miệng: "Loại kỹ thuật kỳ lạ đó rốt cuộc không phải là chính đạo, huống hồ hao phí nhiều linh thạch như vậy, chỉ vì một màn ảo cảnh, quả thực quá lãng phí."

 

Sư muội có chút không vui: "Sư huynh lúc nào cũng làm cụt hứng, cái huyễn ảnh kỳ cảnh đó cũng không phải muội làm, muội chỉ muốn cùng xem náo nhiệt với Khương cô nương, lại không làm chậm trễ chuyện tu luyện, sao lại không thể hả?"

 

Sư huynh nói không lại nàng ấy, chỉ có thể hỏi Chí Diễn: "Khương huynh, huynh nói xem?"

 

Chí Diễn và Khương Đào đóng giả huynh muội, sử dụng họ của nàng, tên hiệu là Khương Diễn.

 

Hắn chỉ cười nhạt đáp: "Ta cũng chưa từng thấy qua, quả thực khó nói."

 

Vị sư huynh kia liền thở dài, không nói nữa.

 

Qua mấy ngày sau, bọn họ tới nơi tổ chức yến thọ, Thất Thánh Môn.

 

Lúc vào cửa phải kiểm tra thân phận, Chí Diễn dùng chút phù phép nhỏ, khiến hắn và Khương Đào qua mặt được trận pháp ở cổng, an toàn trà trộn vào.

 

Mê Truyện Dịch

Có điều sau khi tiến vào, Khương Đào mới biết, loại mỹ thực mà trước đây sư huynh muội nói, chỉ có đệ tử của những môn phái đó mới có thể hưởng thụ, ví dụ môn phái nhỏ như sư huynh muội bọn họ, đồ ăn cũng đơn giản hơn rất nhiều.

 

Nếu không phải vì muốn xem thử cái gọi là huyễn ảnh kỳ cảnh, nàng đã chạy từ sớm.

 

Nhưng, nàng cũng không để bản thân uất ức, mỗi ngày sẽ lén lút ăn vụng ở nhà bếp một lần, nghe nói trên dưới Thất Thánh Môn vì chuyện này mà cực kỳ phẫn nộ, nhưng đáng tiếc là không tra ra được kẻ đã trộm đồ ăn, chỉ có thể nén giận mà chuẩn bị nhiều thức ăn hơn một chút.

 

Khương Đào ăn vô cùng mãn nguyện.

 

Mỗi lần Chí Diễn thấy nàng chùi miệng mới quay về phòng, nghĩ rằng là trước đây ăn vụng đồ ăn ở nhân gian, sợ bị hắn phát hiện, đã hình thành thói quen.

 

Lại vừa buồn cười, vừa cảm thấy nàng đáng yêu.

 

Thật vất vả mới tới ngày khai yến kia, sư muội đã kéo Khương Đào đi tìm vị trí đứng từ sớm, nhìn cái gọi là huyễn ảnh kỳ cảnh.

 

Nghe nàng ấy nói, đây là pháp khí chuyên dụng, phải mười mấy tu tiên giả cùng nhau khống chế, mới có thể chế tác ra.

 

Đợi tới khi bắt đầu, mọi người giống như đặt mình vào trong con phố phồn hoa của nhân gian.

 

Tiếng rao hàng hai bên đường chân thực như vậy, trừ bỏ việc bọn họ không thể chạm tới những người này, nhưng đây cũng rất bình thường, nếu thật sự có thể chạm đến, thì có lẽ chính là loại tà thuật mê hồn, hoặc là một thế giới chân thực, nhưng loại chuyện như thế này, e rằng chỉ có Tiên tôn mới có thể làm được.