Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 463: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Bởi vì Đoàn Đoàn, tiệc sinh nhật của cô hầu như đều tổ chức ở núi Thương Lan.

 

Không dễ dàng gì năm nay tuyết linh quả mới trưởng thành, mặc dù Đoàn Đoàn chỉ ăn một nửa, nhưng nhìn chung đã có thể khống chế hình người của mình, không hở một tí là lộ sừng và đuôi của mình ra nữa.

 

Vì vậy, cuối cùng Khương Đào mới có thể thực hiện chuyện đã dự tính trước đây.

 

Nhưng cô không ngờ rằng, đúng lúc này, núi Thương Lan lại xảy ra chuyện, Thẩm Chi Diễn bị triệu hồi về trấn thủ, căn bản không thể tránh được.

 

Mê Truyện Dịch

Giữa núi Thương Lan và tiểu thế giới không có cách nào để liên lạc.

 

Thế nên Khương Đào cũng không biết tình hình cụ thể bên kia như thế nào, nhưng đại khái Thẩm Chi Diễn khả năng cao không thể tham dự tiệc sinh nhật lần này.

 

Khương Đào đổi ba bộ quần áo, đều là đặc biệt chuẩn bị cho tiệc sinh nhật lần này.

 

Cuối cùng cô chọn một chiếc váy dài màu rượu sâm banh, sau đó thay quần áo bình thường, trang điểm và làm tóc.

 

Dung mạo của cô so với lúc trước khi kết hôn không có khác biệt quá lớn, cho dù đã qua mười năm, làn da vẫn mềm mại như thiếu nữ, chỉ là khóe mắt nhiều thêm chút thi vị của hạnh phúc.

 

Thợ trang điểm là người hợp tác lâu năm với cô, cũng không khỏi cảm khái: "Khương Khương rốt cuộc em chăm sóc da thế nào vậy?"

 

Khương Đào mỉm cười: "Có lẽ là do ăn ngon."

 

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, một thân hình nho nhỏ ló ra, âm thanh mềm mại: "Mama."

 

"Đoàn Đoàn?"

 

Bởi vì núi Thương Lan bên kia có chút hỗn loạn, thế nên gần đây Đoàn Đoàn đều ở trong tiểu thế giới với Khương Đào.

 

Nhưng sáng nay Đoàn Đoàn dậy muộn, cộng thêm buổi sáng cô bé ăn rất nhiều, Khương Đào đành đi trang điểm trước, rồi kêu Phượng Huyền đem cô bé tới.

 

Đoàn Đoàn chạy tới, rúc đầu vào trong n.g.ự.c mẹ.

 

Đoàn Đoàn nhỏ giọng nói: "Mama, Đoàn Đoàn nhớ baba và chú Hỗn Độn."

 

Vì liên quan đến vấn đề thể chất của Đoàn Đoàn, không thể dung hòa được hai loại huyết mạch trong cơ thể, không thể giữ được hình người chính là một trong những biểu hiện đó, thế nên cô bé thường xuyên cần Thẩm Chi Diễn dùng linh lực để ổn định, từ nhỏ tới lớn, thời gian cô bé ở cùng ba, rõ ràng nhiều hơn thời gian ở cùng mẹ.

 

Thế nên, Đoàn Đoàn vẫn luôn muốn có một quãng thời gian ở riêng với mẹ.

 

Vừa bắt đầu, bị ba đưa tới tiểu thế giới, ở chung với mẹ, Đoàn Đoàn còn rất vui, nhưng sau khi một tháng liền không nhìn thấy ba, cô bé có chút chịu không chịu nổi rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Từ sau khi sinh ra, cô bé chưa bao giờ tách ba ra lâu như vậy.

 

Cô bé vốn cho rằng hôm nay là sinh nhật của mẹ, ba đã đồng ý mỗi lần sinh nhật đều sẽ ở bên mẹ, thế nên hôm nay ba nhất định sẽ trở lại.

 

Nhưng sáng nay, Đoàn Đoàn mở mắt ra, lại không hề nghe thấy tiếng ba gọi mình là Bảo bối, tức khắc có chút không chịu nổi nữa rồi.

 

Khương Đào ôm bé con vào lòng, dỗ cô bé một lát xong, mãi tới khi Văn Trạch tới, mới kêu cô bé đi tìm anh trai chơi.

 

Nói cũng kỳ lạ, trước đây Thẩm Chi Diễn cũng rất thương Niên Niên, nhưng từ sau khi Niên Niên ăn tuyết linh quả, thì nhìn không thuận mắt, đặc biệt là lúc Niên Niên tới tìm Đoàn Đoàn, càng cố thủ nghiêm ngặt, giống như sợ Niên Niên cướp Đoàn Đoàn đi.

 

Nhưng, theo Khương Đào quan sát, Niên Niên có một tình cảm rất trong sáng với Đoàn Đoàn.

 

Có lẽ, đây là vì làm ba nhỉ.

 

Hơn nữa Đoàn Đoàn còn do Thẩm Chi Diễn tự mình ấp… không đúng, sinh ra.

 

Văn Trạch dắt Đoàn Đoàn ra khỏi phòng trang điểm, lại thấy hình như Đoàn Đoàn có chút không vui, cậu bé ngẫm nghĩ, hỏi: "Nhớ ba nuôi?"

 

Đoàn Đoàn gật đầu, sau đó nhíu cái mày nhỏ lại: "Một tháng em không thấy baba rồi! Cũng không biết baba như thế nào! Đáng tiếc em quá nhỏ, không thể giúp được chuyện gì."

 

Văn Trạch cũng biết Thẩm Chi Diễn hình như là đang xử lý chuyện ở bên núi Thương Lan, liền nói: "Ba nuôi nhất định không sao đâu, đợi chuyện bên núi Thương Lan giải quyết xong, ba sẽ trở về thôi, em cứ xem như… ba đang đi công tác là được."

 

Ba mẹ của Văn Trạch bởi vì chuyện công việc, thường xuyên đi công tác, điều này đối với cậu bé mà nói đã rất quen thuộc rồi.

 

Đoàn Đoàn nhạy bén nhận thấy trong cảm xúc của cậu bé có chút buồn bã, lập tức quên đi chuyện không vui của mình, an ủi: "Anh trai, anh đừng buồn, anh còn có Đoàn Đoàn mà."

 

Văn Trạch buồn cười, lại đột nhiên cảm thấy gì đó, thần sắc nghiêm lại: "Ai ở đó?"

 

Lê Tư Uyển bị dọa một cái, vội vàng đi ra: "Thật, thật ngại quá, tôi đi vườn hoa chơi, nhưng bị lạc đường..."

 

Văn Trạch nhìn áo thun trên người cô, biết cô là fan của mẹ nuôi, nhưng thần sắc vẫn không chút dịu đi.

 

Đoàn Đoàn kéo góc áo của cậu bé: "Chị gái này không nói dối."

 

Lúc này Văn Trạch mới thả lỏng, chỉ đường đúng cho cô.

 

Lê Tư Uyển cảm thấy trên người không còn cảm giác như bị chọc thủng nữa, thiếu chút nữa cảm động muốn khóc.