Trước khi bắt đầu, hai đội cất lời tuyên chiến.
Tần Ngộ nói: "Đoàn Đoàn, chú không bắt nạt con đâu. Nếu con thắng thì nhường chú nhặt lại chút thể diện là được."
Anh thực sự yêu quý Đoàn Đoàn, đến mức nằm mơ cũng muốn cô bé là con gái mình.
Vẻ mặt Đoàn Đoàn ngây thơ vô tội: "Vậy nếu chú Tần Ngộ thua thì sao ạ?"
Tần Ngộ: "Hử?"
Đoàn Đoàn nhoẻn miệng cười: "Nghe nói trước đây chú Tần thi đấu với mẹ cháu, nếu thua sẽ phải mời mẹ ăn cơm một tháng. Hay là chúng ta cũng cược như vậy đi."
Tần Ngộ: "..."
Sao anh đột nhiên có một dự cảm không lành thế này.
Cuộc thi đấu kết thúc.
Tần Ngộ đứng trên sân khấu với biểu cảm trống rỗng.
Đoàn Đoàn nở nụ cười y hệt mẹ mình: "Chú Tần, chú phải giữ lời hứa đó nha~"
Tần Ngộ: "..."
Anh sai rồi, thật sự sai rồi.
Anh cứ nghĩ Đoàn Đoàn tuổi còn nhỏ, dễ bắt nạt, lại quên mất cô bé là con của Khương Đào và Thẩm Chi Diễn, người đã kế thừa hoàn hảo đặc điểm của cả hai.
Hu hu hu, ví tiền của tôi!
Lê Tư Uyển nghĩ lại mà vẫn còn rùng mình: Sự thật đã chứng minh, tuyệt đối không được cá cược!
Từ bỏ cá cược là chân lý!
Sau khi tiết mục trò chơi kết thúc là đến phần giao lưu với người hâm mộ.
Rất nhiều người hâm mộ đã mang quà tới. Là một Thao Thiết chân chính, ai cũng biết Khương Đào không chuộng đồ xa xỉ, chỉ có một sở thích duy nhất là ăn uống.
Thế nên, quà mọi người mang đến hầu như đều là đồ ăn, có bánh kem nhà làm, có đặc sản quê hương, nghe nói còn có người hâm mộ đến từ thảo nguyên, đặc biệt mang theo cả một chiếc đầu dê.
Trước những món quà này, Khương Đào vui vẻ nhận lấy, đồng thời tặng lại quà đáp lễ.
Đó là một trăm sợi dây chuyền hình tiểu Thao Thiết được đặt làm riêng, điêu khắc vô cùng tinh xảo. Không chỉ vậy, Khương Đào còn đặc biệt lên núi Thương Lan xin phúc cho những sợi dây chuyền này.
Hơn nữa, cô còn đích thân đeo cho từng người.
Thậm chí, cô còn nhớ rõ tên của mỗi người hâm mộ.
Khi đến lượt Lê Tư Uyển, cô cười nói: "Uyển Đậu, thi cao học cố lên nhé!"
Lúc này, Lê Tư Uyển đã không còn ngại ngùng vì chuyện cá cược bị phát hiện nữa, trong lòng chỉ còn lại sự xúc động. Cô gật đầu thật mạnh: "Em nhất định sẽ cố gắng thi đỗ vào Đại học A!"
Chị họ của cô, Sở Nhược Dư, đứng dưới sân khấu nhìn thấy cảnh này vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Bảo sao sinh nhật Khương Khương lần này, cô em họ không đến tìm mình, thì ra là vậy.
Mê Truyện Dịch
Cô bé cũng đã trưởng thành rồi.
Lê Tư Uyển đeo vòng cổ lên, cảm thấy toàn thân ấm áp. Cơn đau đầu do tối qua mất ngủ vì quá phấn khích dường như cũng đã dịu đi không ít.
[Hu hu hu, ngưỡng mộ quá đi, tôi cũng muốn!]
[Sợi dây chuyền đó có bán không ạ! Em bé cũng muốn có! (Thao Thiết đáng thương.jpg)]
Dù vui mừng vì có được dây chuyền, nhưng khi nhớ tới cơ hội này là do Hải Diêm Chi Sĩ nhường lại, Lê Tư Uyển có chút áy náy. Cô bèn dũng cảm hỏi: "Khương Khương, dây chuyền này có thể sản xuất hàng loạt không ạ? Em muốn mua tặng bạn em."
Khương Đào sững người. Trước đây cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ đơn thuần muốn tặng quà cho người hâm mộ.
Nhưng khi thấy ánh mắt khao khát của Lê Tư Uyển và những người hâm mộ khác, cô gật đầu cười: "Được chứ."
[Aaaaaaaaa! Tuyệt quá rồi!]
[Khương Khương tốt bụng quá! Bạn fan thi cao học cũng tốt bụng quá!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Nghe nói bạn fan thi cao học chính là cô gái đã cá cược thi vào Đại học S đó! Lời cầu nguyện này linh thật, tôi xin nguyện là người đầu tiên giành được dây chuyền Thao Thiết!]
[C.h.ế.t tiệt! Bạn lầu trên gian xảo quá! Tôi cũng phải đi cầu nguyện!]
Thế là, Lê Tư Uyển mãn nguyện trở về chỗ ngồi, không hề biết Weibo của mình lại một lần nữa trở thành hồ ước nguyện.
Sau khi tặng quà xong là đến tiết mục cuối cùng: cắt bánh sinh nhật.
Niên Niên và vài người bạn khác đẩy chiếc bánh kem ra, cùng cất cao bài hát chúc mừng sinh nhật.
"Mẹ nuôi, sinh nhật vui vẻ!"
"Khương Khương, sinh nhật vui vẻ!"
Tình cảm đến từ bốn phương tám hướng còn ngọt ngào hơn cả bánh kem. Dù chưa ăn bánh, nhưng trái tim Khương Đào lúc này đã lấp đầy bởi những cảm xúc ấm áp.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Khương Đào chắp tay, nhắm mắt cầu nguyện.
Chỉ là, ngay trước khi nhắm mắt, cô đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân.
Những năm trước vào giờ này, Thẩm Chi Diễn đều ở bên cạnh cô. Dù cô ước nguyện vọng gì, anh cũng sẽ giúp cô thực hiện.
Mặc dù biết Thẩm Chi Diễn đang bận việc quan trọng, lý trí cũng tự nhủ không được tùy hứng, đây chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng cô lại không ngăn được nỗi tủi thân trong lòng.
Rõ ràng lúc bị phong ấn, lúc đói đến mức hận không thể nuốt chửng cả chính mình, cô cũng chưa từng tủi thân như vậy.
Từ khi nào mà cô lại trở nên... yếu đuối như thế?
Cùng lúc đó, tại núi Thương Lan.
Thẩm Chi Diễn thu tay lại, đưa những vì sao hỗn loạn trở về đúng quỹ đạo. Hành động này khiến sắc mặt anh có chút tái nhợt.
Côn Bằng đứng bên cạnh không hiểu, hỏi: "Cậu vội vàng thế làm gì? Chỉ cần từ từ dẫn dắt, đợi thêm hai ngày nữa các vì sao sẽ tự khôi phục bình thường, hà cớ gì phải lãng phí linh lực của cậu?"
Thẩm Chi Diễn cười nhẹ: "Vì một lời hẹn."
Côn Bằng: "?"
Thẩm Chi Diễn điều hòa lại linh lực đang cuồn cuộn trong cơ thể, ném một vật cho Côn Bằng: "Chuyện còn lại giao cho cậu."
Côn Bằng: "Này này này, cậu đi đâu đấy?"
Nhưng những lời hắn nói, Thẩm Chi Diễn đã không còn nghe thấy nữa.
Anh vận dụng linh lực, để bản thân xuyên vào tiểu thế giới. Lúc mở mắt ra, anh vừa hay xuất hiện ở trang viên tổ chức tiệc sinh nhật.
Anh nhìn đồng hồ, muộn hơn dự tính mười phút, không biết Khương Khương đã cắt bánh kem chưa.
Anh vừa nghĩ, vừa chạy về phía đại sảnh.
Cửa lớn sảnh tiệc "két" một tiếng bị đẩy ra, thu hút mọi ánh nhìn.
Giữa những ánh mắt đổ dồn về, một bóng người dần dần bước vào.
Khương Đào ngẩng đầu, thấy bóng dáng quen thuộc ấy ngày một đến gần, cô ngơ ngác nhìn anh.
Lập tức, bốn phía nổi lên những tiếng thì thầm.
Mặc dù Thẩm Chi Diễn đã cố gắng hết sức kìm nén hơi thở gấp gáp, nhưng những giọt mồ hôi trên thái dương và bộ lễ phục có phần nhăn nhúm đều cho thấy anh đã vội vã thế nào để đến dự tiệc sinh nhật của Khương Đào.
[Ngọt c.h.ế.t tôi rồi hu hu hu.]
[Vừa rồi còn thấy có tạp chí lá cải nói tình cảm của hai người có biến cố, sắp làm tôi cười c.h.ế.t mất. Thế này mà gọi là biến cố tình cảm sao? Rõ ràng là yêu thương nhau hết mực nhé!]
[Tôi lại tin vào tình yêu rồi!]
Thẩm Chi Diễn đi đến trước mặt, nhẹ nhàng ôm lấy Khương Đào: "Đừng khóc, anh về đón sinh nhật với em rồi đây."
Khương Đào vùi đầu vào lồng n.g.ự.c anh, được hương thơm quen thuộc bao bọc, những nỗi tủi thân không biết từ đâu ùa đến bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại hạnh phúc và bình yên ngập tràn.
Thì ra, cái gọi là tủi thân, chỉ là vì quá yêu.
"Em yêu anh."
"Anh cũng yêu em."