Ông chủ Phương nhìn vợ và con gái, nở nụ cười dịu dàng.
Bởi vì lòng mang tình yêu thương dành cho con gái, mỗi đĩa thức ăn của họ đều chứa đựng tình cảm trong đó.
Lúc này, Đường Đường đột nhiên bất ngờ té ngã.
Mọi người đều sợ hết hồn.
Chỉ có vợ chồng ông chủ Phương đã quen, lập tức ôm bé lên rồi dỗ dành như thường lệ.
Mê Truyện Dịch
Thẩm Chi Diễn ngập ngừng hỏi: “Bệnh của Đường Đường là…”
Ông chủ Phương từ tốn nói.
“Khi Đường Đường một tuổi đã được chẩn đoán là bị thiểu năng trí tuệ. Trong suốt quá trình trưởng thành, con bé luôn bị ngã, bị bệnh, gặp tai ương mà không cách nào giải thích được.”
“Không giấu gì mọi người, có lúc bị dồn đến đường cùng, chúng tôi còn đi tìm cả đại sư, bỏ ra số tiền không nhỏ, nhưng cũng không có tác dụng gì.”
Khương Đào nhìn Đường Đường, thấy đỉnh đầu con bé có một thứ tựa như đám mây đen nhỏ mà người khác không nhìn thấy được.
Đây là vận rủi.
Mặc dù Khương Đào được mệnh danh là cái gì cũng ăn, nhưng không phải cái gì cô cũng thích ăn.
Ví dụ như vận rủi, thứ mà cô không thích nhất. Hương vị của nó vừa đắng vừa chát, khó nuốt vô cùng.
Hơn nữa sau khi ăn xong, cô còn trở nên yếu ớt một thời gian.
Bây giờ không giống như lúc trước, bụng đói ăn quàng. Hiện tại cô đã được ăn nhiều đồ ngon như vậy, đã bắt đầu có chút kén ăn rồi.
Lúc này, Đường Đường lảo đảo đi ra khỏi n.g.ự.c mẹ, tới trước mặt Khương Đào. Cô bé nghiêng đầu, nở một nụ cười thật tươi với cô, sau đó cầm đóa hoa đồ chơi đưa tới trước mặt cô.
“Hoa hoa... cho...”
Khương Đào giật mình.
Khi còn là trẻ con, cô cũng muốn cùng những đứa trẻ khác chơi đùa.
Nhưng những giống loài khác lại không cho bọn trẻ của mình chơi cùng cô. Bọn họ sợ chơi tới chơi lui rồi bọn nhỏ sẽ bị cô nuốt luôn vào bụng.
Bé Khương Đào rất oan ức. Bé chưa từng ăn trẻ con bao giờ, bé chỉ thật sự rất muốn chơi với bọn họ mà thôi.
Nhưng mỗi lần cô xuất hiện, những đứa trẻ kia đều bị dọa sợ, chạy trốn tứ tung.
Lâu dần, cô cũng không đi tìm người chơi cùng nữa.
Vì vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có một đứa bé chủ động đến gần cô.
Đường Đường vẫn đang cố chấp tặng hoa cho cô. Cô chỉ có thể dè dặt nhận lấy hoa trong tay Đường Đường.
Sau đó, Đường Đường lại dang hai tay: “Bế...”
Khương Đào trợn tròn mắt. Cô luống cuống đưa mắt nhìn những người khác.
Vợ chồng lão Phương cũng rất kinh ngạc: “Đường Đường vẫn luôn rất xấu hổ. Đây là lần đầu tiên con bé chủ động đến gần người khác đó. Xem ra, nó rất thích cô!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Chí Lan cũng khích lệ cô: “Bế đi! Sợ cái gì!”
Không ai lo lắng cô sẽ ăn đứa bé. Cô đột nhiên lại cảm thấy cái cảm giác kỳ quái kia xuất hiện trong lồng ngực.
Mềm mại, trướng trướng.
Cô ngồi xuống, dùng lực nhẹ nhất bế Đường Đường lên.
Toàn thân bé đều tỏa ra mùi sữa thơm, vừa mềm mại lại nhỏ nhắn.
Khương Đào cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Đây cũng là lần đầu Thẩm Chi Diễn thấy Khương Đào như vậy.
Trong trí nhớ, cô tựa như một trái pháo nhỏ tung hoành ngang dọc, giống như không có chuyện gì mà cô làm không được.
Nhưng hóa ra cô cũng có một mặt yếu mềm như vậy.
Đường Đường ngoan ngoãn tựa vào bả vai Khương Đào.
Khương Đào cúi đầu, há miệng c.ắ.n đám mây đen nhỏ trên đỉnh đầu cô bé. Vị đắng nhất thời xâm nhập vào miệng cô, đắng đến nổi nuốt không trôi.
Cô khó chịu nhíu mày.
Lúc này, ánh mắt Đường Đường đang nằm trên bả vai cô đột nhiên giống như có chút thần sắc hơn ban nãy.
Mặc dù thay đổi cực nhỏ, nhưng không còn vận rủi, ít nhất cô bé có thể khỏe mạnh lớn lên.
Khương Đào bế một hồi rồi thả Đường Đường xuống.
Bà chủ vào trong nhà bưng đĩa đồ ngọt vừa nướng ra, còn ông chủ Phương ở lại nói chuyện với bọn họ.
Đường Đường ngồi xổm bên hố cát gần tường nghịch cát.
Mọi người không chú ý, không biết từ khi nào cô bé đã leo qua hố cát, nghiêng ngả đi ra ngoài.
Trên con đường bên ngoài, một nữ sinh ăn mặc thời thượng đang dắt ch.ó đi dạo. Dáng dấp con ch.ó kia trông vừa to lớn vừa hung dữ, nhưng cô gái kia cũng không dùng dây dẫn, chỉ mặc nó muốn đi đâu thì đi, còn mình thì đi phía sau nghe điện thoại.
Con ch.ó kia đột nhiên sủa ầm lên, nhào về phía Đường Đường.
Đường Đường không biết sợ là gì, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ.
Ông chủ Phương bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng xông ra ngoài. Nhưng lại có người xông ra còn nhanh hơn anh ta.
Khương Đào trực tiếp ngăn trước mặt Đường Đường.
Con ch.ó vốn đang hung hăng kia vừa thấy cô lập tức hoảng sợ kêu “ẳng ẳng” tè ra, rồi cụp đuôi bỏ chạy.
Bấy giờ, nữ sinh kia mới phát hiện ch.ó của mình đã chạy mất, gọi cũng không trở lại.
Cô ta tức giận chỉ vào Khương Đào mắng to: “Cô bị bệnh à! Dọa sợ ch.ó nhà chúng tôi làm gì chứ?!”
Lúc này, ông chủ Phương cũng chạy tới.