Nhưng Khương Đào thì sao?
Vậy không phải là nói, kỹ thuật diễn của Khương Đào tốt hơn cô ta sao?
Không phải là An Lệ Toa chưa từng thấy Khương Đào diễn.
Cách diễn vừa đơ lại nhạt nhòa, quả thực cay mắt.
Đạo diễn Chu điên rồi sao?!
Mê Truyện Dịch
Kể cả đạo diễn Chu điên rồi thì chẳng lẽ Thẩm ảnh đế cũng điên theo luôn?!
Nhưng ngẫm lại cũng biết, bọn họ không có khả năng điên.
Vậy chỉ có thể là kỹ thuật diễn của Khương Đào đã tác động đến bọn họ.
Kết quả này khiến An Lệ Toa càng không muốn tin.
Cô ta nhớ lại lúc mới ra mắt, khi đó cô ta cũng rất phấn khởi nhưng Khương Đào đã đè bẹp cô ta chỉ với một quảng cáo.
Cảm giác tuyệt vọng vĩnh viễn không có ngày bật lên lúc ấy, đến nay vẫn khiến cho cô ta hít thở không thông mỗi khi nhớ lại.
Mặc dù cô ta đã tiến từng bước bằng kỹ thuật diễn của mình nhưng cô ta không bao giờ quên được cảm giác áp bách đó.
Trước nay, cô ta còn có kỹ thuật diễn chống đỡ, cho nên khi đối mặt với Khương Đào, cô ta vẫn tự tin.
Nhưng hiện tại, chẳng lẽ kỹ năng của cô ta cũng thua Khương Đào rồi sao?
An Lệ Toa hít sâu một hơi.
Không thể.
Cô ta không thể quay lại như trước đây được.
-
Tạo hình của Khương Đào tương đối phức tạp, không chỉ có sự hung dữ của dã thú mà còn có sự quyến rũ.
Tóc dài đến mắt cá chân, buộc hai búi tóc ở hai bên, đuôi tóc được tô điểm bởi nanh thú, từ trong mái tóc đen mềm, một cặp sừng thon dài, sắc nhọn hơi nhô lên.
Đồ trang sức trên tóc được lựa chọn mang kiểu dáng cây cỏ nhưng lại dùng màu sắc tươi sáng mà nguy hiểm.
Bộ quần áo hơi ôm sát cơ thể tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô nhưng không để lộ một chút da thịt. Điều đó ngược lại còn khiến trên người cô có cảm giác thanh thuần trời sinh, vẻ quyến rũ được bao hàm cả vào bên trong.
Khi cô thay quần áo đi ra, cả phòng hóa trang đều an tĩnh.
Chu Chí Lan ngơ ngác nhìn, điện thoại rơi xuống đùi mới phản ứng lại.
Tuy rằng trước khi chọn Khương Đào, trong lòng anh ta đã có mong muốn nhưng không nghĩ tới Khương Đào sau khi đã được hóa trang sẽ kinh diễm đến mức này!
Trên người cô dường như có cảm giác hoang dã, hiếu thắng.
Như thể…
Đây chính là dáng vẻ nguyên bản của cô vậy.
Khương Đào nhìn mình trong gương cũng cảm thấy có chút mới lạ.
Trước kia khi chưa bị phong ấn, cô đã từng chạy tới núi Thương Lan, nơi đó có Kính Hồ, cô đã từng nhìn thấy gương mặt của mình.
Giống như dáng vẻ hiện tại vậy.
Nhiếp ảnh gia điên cuồng tìm góc chụp.
Khương Đào cũng không cố ý tìm ống kính, nhưng chính vì thế mà càng khiến ảnh sinh động hơn.
Cô giống như một giống loài cao ngạo sống ở nơi hoang dã.
Vẫn duy trì cảnh giác nhưng lại kiêu ngạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những thứ xung đột này lại hài hòa trên người cô.
Chu Chí Lan cũng không nhịn được dùng điện thoại chụp hai tấm, sau đó gửi cho Thẩm Chi Diễn.
[Thế nào? Mắt nhìn của anh chuẩn quá!]
[Nguyệt Già, không ai có thể diễn ngoại trừ cô ấy!]
Thẩm Chi Diễn đang nghe trợ lý báo cáo công việc của mình nhưng WeChat lại vang lên không ngừng.
Anh nhìn thấy là của Chu Chí Lan, lạnh lùng ấn tắt: “Tiếp tục.”
Nhưng trợ lý vừa mới nói hai câu, tiếng WeChat lại vang lên.
“Anh Thẩm, hay là anh đọc tin nhắn trước đi? Có lẽ có việc gấp?” Trợ lý cẩn thận hỏi.
Thẩm Chi Diễn hơi cau mày.
“Được, cậu trở về trước hoàn thiện phương án đi.”
Sau khi trợ lý rời đi.
Anh tháo kính xuống, xoa xoa ấn đường.
Tiếng chuông báo của WeChat ngừng vài giây, rất nhanh lại truyền đến lần nữa.
Là video.
Thẩm Chi Diễn kết nối, lạnh lùng nói: “Nếu như không có việc gì…”
Nhưng mà lời còn chưa nói xong, màn hình đã hiện lên bóng dáng Khương Đào.
Mái tóc đen dài xõa ra để lộ cặp sừng dữ tợn.
Chiếc váy dài sáng màu làm tôn lên vòng eo một tay có thể ôm hết của cô.
Cô hơi nghiêng người quay đầu lại làm lộ ra nửa lưng trắng nõn, xương cánh bướm nhỏ nhắn tinh xảo yếu ớt mê người.
Khuôn mặt non mềm cùng dáng người đầy đặn tạo nên vẻ đẹp xung đột nhưng động lòng người.
Nhưng điều khiến Thẩm Chi Diễn sửng sốt không dừng ở đây. Không biết tại sao, khi nhìn thấy Khương Đào, anh lại có cảm giác quen thuộc.
Chu Chí Lan còn kích động hét lên: “Thấy chưa! Lần này anh phải khen mắt nhìn của em!!!”
“Này… sao anh không nói lời nào?”
Thẩm Chi Diễn lấy lại tinh thần, càng lạnh lùng hơn: “Cậu thật nhàm chán.”
Chu Chí Lan: “Mẹ nó…”
Lời còn chưa nói xong, video đã bị tắt.
Chu Chí Lan: “…”
Cậu nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Thẩm Chi Diễn.
Chạy trối c.h.ế.t không giống phong cách của Thẩm ảnh đế.
Chẳng lẽ là thẹn thùng?
Thẩm ảnh đế luôn luôn không gần nữ sắc, lần này rung động rồi?
-
An Lệ Toa về đến nhà liền vất túi lên sofa.
Trợ lý hoảng sợ: “Toa Toa, em làm sao vậy?”
An Lệ Toa nghiến răng nghiến lợi: “Còn có thể sao nữa, còn không phải tại Khương Đào à?!”