Khi Nam Yên tỉnh lại lần nữa, nàng đang ở ngay trong hôn lễ của Diệp Thanh Tang và Hạ Nam Uyển.
Lúc này, Hạ Nam Yên bị nhốt trong một kết giới. Vừa mở mắt, nàng liền thấy bên trong và bên ngoài sân viện bị Ma Vệ U Đô bao vây một vòng.
Hỉ đường giờ đây không còn là hỉ đường nữa, nói là pháp trường thì đúng hơn. Xung quanh hỗn loạn tan hoang, gỗ vụn và mảnh sứ vỡ rơi đầy đất, khách khứa đã sớm chạy tán loạn, cảnh tượng t.h.ả.m không nỡ nhìn.
Chỉ còn lại vài người ở giữa sân viện, rõ ràng là vừa trải qua một trận kịch chiến.
Kết quả cuộc chiến hiển nhiên là Sở Ly Việt thắng. Điều này không ngoài dự đoán, vì Sở Ly Việt có nhiều người, lại thêm tu vi rõ ràng vượt trội hơn hai người kia, nếu không hắn đã chẳng t.h.ả.m sát nhiều tu sĩ chính đạo đến thảo phạt sau khi đọa ma như vậy.
Lúc này Diệp Thanh Tang bị dồn ép tứ phía, dưới sự vây công của Ma Vệ đã trọng thương. Hắn lại bị Sở Ly Việt đ.â.m thêm một kiếm, m.á.u tươi nhuộm đỏ hỉ bào. Trên mặt hắn cũng bị kiếm khí gây thương tích, miệng vết thương trên vai sâu đến thấy xương.
Cả người ngã vào vũng máu, dường như sắp mất đi ý thức.
Ngược lại, Hạ Nam Uyển ở bên cạnh vẫn hoàn toàn vô sự, chỉ bị Ma Vệ giam giữ không thể nhúc nhích, nàng đành lớn tiếng kêu lên: “A Việt, ngươi đừng như vậy. Ta sớm đã nói rồi, chúng ta không hợp nhau, dù có thật sự ở bên nhau cũng chỉ làm tăng thêm bi thương.”
“Huống hồ những chuyện ngươi làm… Ngươi đã g.i.ế.c nhiều người như vậy, chúng ta đã sớm không cùng một đường rồi. Ngươi buông tha ta đi, cũng buông tha chính ngươi được không?”
Sở Ly Việt cười lạnh một tiếng, còn chưa kịp nói chuyện,
Lại nghe thấy giọng nàng lo lắng hỏi Diệp Thanh Tang bên cạnh: “… Sư huynh, huynh không sao chứ?”
“… Ta không sao.” Diệp Thanh Tang nghe vậy liền chống đỡ cơ thể ngồi dậy, trao cho nàng một ánh mắt an ủi.
Sở Ly Việt thấy cảnh hai người tình chàng ý thiếp này, cơn giận trong lòng tức khắc càng sâu. Rõ ràng hắn cũng bị thương, hắn mới là phu quân của nàng, tại sao nàng không hỏi thăm hắn có sao không chứ?
Càng tức giận, Sở Ly Việt một chân dẫm lên vai Diệp Thanh Tang, sát khí quanh thân bùng lên.
“Trước mặt ta mà còn mắt đi mày lại, gan các ngươi thật sự không nhỏ. Một kẻ là đồng môn của ta, một kẻ là phu nhân cưới hỏi đàng hoàng của ta. Hai người các ngươi thành hôn, sao không mời ta đến uống chén rượu mừng?”
Diệp Thanh Tang không kiềm chế được phun ra một ngụm m.á.u tươi, sắc mặt càng tái nhợt.
“Nếu ta nhớ không lầm… Người cùng ngươi bái đường thành thân là nhị tiểu thư Hạ gia Hạ Nam Yên, ngươi đã thành hôn với nàng… Nam Uyển không phải phu nhân của ngươi…”
Sở Ly Việt đột nhiên dùng sức dưới chân: “Một món đồ giả cũng dám lừa gạt ta. Người ta muốn từ đầu đến cuối chỉ có một mình Hạ Nam Uyển.”
Một đòn nặng nề giáng xuống cơ thể Diệp Thanh Tang đột nhiên chấn động, m.á.u tươi theo miệng vết thương trào ra.
Thảm trạng này lọt vào mắt Hạ Nam Uyển, nàng lập tức giãy giụa kêu lớn: “Dừng tay, A Việt, ngươi thật sự muốn g.i.ế.c huynh ấy sao?”
G.i.ế.c hắn, quá dễ dàng cho hắn.
Sở Ly Việt cười lạnh: “Các ngươi có gan trêu chọc ta, thì phải có bản lĩnh gánh chịu cái giá này.”
Hắn phất tay về phía sau, Hạ Nam Uyển đang bị giam giữ ngay lập tức bị người dẫn đi.
Diệp Thanh Tang thấy vậy, tưởng rằng hắn muốn làm tổn thương Hạ Nam Uyển, sắc mặt lập tức tái mét: “Ngươi muốn mang nàng đi đâu?”
Sở Ly Việt cười lạnh một tiếng: “Phu nhân của ta không cần Diệp sư huynh phải lo lắng.”
Ngay sau đó hắn lại cười, nụ cười đầy ác ý châm chọc: “Xét việc ngươi và ta từng là đồng môn, ta sẽ không g.i.ế.c ngươi, nhưng sẽ làm ngươi sống không bằng c.h.ế.t.”
Hắn dứt lời, một chưởng đ.á.n.h úp về phía vị trí đan điền của Diệp Thanh Tang.
Đòn tấn công này quá tàn nhẫn và quá nhanh.
Diệp Thanh Tang còn chưa kịp phản ứng đã bị đ.á.n.h trúng. Khoảnh khắc đan điền bị phế, hắn chỉ cảm thấy linh khí quanh thân giống như đê vỡ, toàn bộ tuôn ra bên ngoài, cơ thể hắn cũng như một khối đậu hũ mềm nhũn, không còn chút lực chống đỡ nào mà quỵ xuống.
Người tu đạo đều có nội đan, nội đan bị nứt vỡ tương đương với việc phế bỏ tu vi. Sở Ly Việt không chỉ làm vậy, hắn còn phế đi hai chân của hắn.
Vị sư huynh tông môn ngày xưa, Diệp Tiên Quân không vương bụi trần, giờ phút này hoàn toàn rơi xuống hạ giới trong một tư thế t.h.ả.m bại không nỡ nhìn.
“Ngươi… Dám…”
Diệp Thanh Tang đau đến mất cảm giác, ý thức rơi vào hỗn loạn, nửa thân dưới đau nhức không thể tả.
Cố tình lời nói của Sở Ly Việt lại kéo ý thức hắn về một chút: “Ta có gì không dám? Ngươi chẳng phải muốn giống bách tính bình thường sao, ta tự tay thành toàn cho ngươi còn gì .”
Diệp Thanh Tang kêu lên một tiếng, ho ra một ngụm m.á.u lớn.
Cơn đau kịch liệt đã khiến hắn không thể giữ tỉnh táo, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt chứng tỏ hắn còn sống: “Uyển Nhi…”
Uyển Nhi? Sở Ly Việt cười lạnh.
Sở Ly Việt biết hắn đang gọi Hạ Nam Uyển. Đều đã sắp c.h.ế.t đến nơi, còn có tâm tư nhớ thương người khác.
Ngay sau đó, hắn giơ tay vung lên, thu hồi kết giới. Nam Yên đang bị nhốt bên trong liền lộ ra.
“Còn có một chuyện ta quên nói, ta đoạt mất mối hôn sự của ngươi liền trả lại cho ngươi một cô dâu mới. Lúc trước ngươi cũng để những người Hạ gia diễn ra màn gả thay như thế nào, giờ đây ta trả lại toàn bộ cho ngươi.”
Hắn đẩy mạnh Nam Yên đang bị trói về phía Diệp Thanh Tang trên mặt đất cười lạnh: “Hiện giờ các ngươi, một kẻ là đồ giả, một kẻ là phế vật, quả nhiên trời sinh một cặp.”
Phế… Phế vật?
Diệp Thanh Tang dùng sức siết chặt ngón tay, nhưng linh khí trong đan điền đã hoàn toàn không còn…
Diệp Thanh Tang đau đớn không chịu nổi, phát ra một tiếng khàn khàn trầm thấp. Nhục nhã và đau đớn khiến ngón tay hắn siết chặt cào sâu vào ván gỗ, móng tay bị bẻ gãy.
Lòng hận ý trong khoảnh khắc lan khắp toàn thân.
Sở Ly Việt…
“Khụ ――”
Diệp Thanh Tang ho khan mở mắt ra, mí mắt cũng dính máu. Trong cơn choáng váng, hắn nhìn thấy thiếu nữ bị đẩy đến, dung mạo giống y đúc…Hạ Nam Uyển.
Miệng hắn lẩm bẩm gì đó, kết quả vừa mở lời, m.á.u trong miệng đã không ngừng trào ra. Cuối cùng, một câu cũng chưa nói, hắn liền ngất lịm đi.
Hơi thở gần như không còn, nằm bất động như một cái xác.
Sở Ly Việt lúc sắp đi chỉ liếc qua Hạ Nam Yên một cácái, thấy nàng không động đậy, sắc mặt liền căng thẳng, sau đó dẫn người rời đi.
…
Sau khi Nam Yên hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, nàng mới đứng dậy nhưng tay chân đã bị tê dại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thật tốt, kết quả nằm trong dự đoán.
Cẩu nam chính đã tự mình đưa nàng đến trước mặt tên cặn bã này, còn giúp nàng khỏi cần tìm cớ để hành hạ hắn.
Nàng đi đến bên cạnh cái người bê bết m.á.u kia. Hỉ bào đỏ bị m.á.u tươi thấm ướt, trông như một vũng máu, quả thật có chút thảm.
Nàng đưa tay lên mũi hắn dò xét hơi thở. May mắn vẫn chưa c.h.ế.t hẳn. Kéo về rửa sạch, hẳn là còn có thể tiếp tục hành hạ một phen.
…
Khi Diệp Thanh Tang tỉnh lại, khung cảnh quen thuộc trước mắt khiến hắn có chút hoảng loạn tinh thần.
Ban đầu, hắn nghĩ mình chỉ nằm mơ ác mộng, nhưng cơn đau nhức từng cơn từ chỗ đan điền truyền đến khiến hắn ý thức rõ ràng, mình dường như thật sự đã thành một phế nhân.
Diệp Thanh Tang lật chăn lên, ngón tay niệm quyết, muốn tụ lại một tia linh khí trong cơ thể, nhưng đan điền vỡ nát căn bản không hề phản ứng.
Sao… Sao lại… Không hề phản ứng?
Diệp Thanh Tang hoảng loạn ấn vào vị trí đan điền. Chuyện này nhất định là giả, đều là giả, hắn chỉ đang nằm mơ, chờ tỉnh mộng sẽ khôi phục bình thường…
Hắn ho khan đỏ bừng mặt mũi, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, dùng hết toàn lực mới nhịn được một ngụm m.á.u trào lên cổ họng.
Diệp Thanh Tang không tin mình cứ như vậy bị trở thành tàn phế. Hắn giãy giụa muốn đứng dậy đến mức đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn là vô ích, ngay chân cũng đã bị gãy, hắn căn bản không thể đứng lên được.
Mãi mới chống tay ngồi dậy, nhưng vừa dùng sức, cả người liền như một cánh chim mất đi đôi cánh, nháy mắt từ trên không trung ngã xuống, tan xương nát thịt.
Diệp Thanh Tang lại phun ra máu, vết m.á.u theo môi chảy xuống mặt đất, trung sạch sẽ cũng vì vết thương vỡ ra mà nhuộm đỏ thắm.
Hắn như không hề hay biết, hai tay chống đỡ thân thể tàn tạ, chật vật không chịu nổi, dùng hết toàn lực muốn đứng lên, nhưng cuối cùng đều là vô ích. Tu vi và cơ thể này của hắn coi như đã hoàn toàn phế bỏ.
Nghe thấy động tĩnh trong phòng, Nam Yên lúc này mới bước vào.
Trên tay nàng còn bưng một chén t.h.u.ố.c bốc hơi nóng. Nhìn thấy Diệp Thanh Tang đang quỳ rạp trên mặt đất không ngừng ho khan, nàng biết người này đã tỉnh lại.
Vốn còn lo lắng sẽ mất nhiều thời gian mới tỉnh, xem ra người này dù tu vi bị phế, thể chất vẫn khác phàm nhân, chịu trọng thương như vậy mà còn có thể tự mình bò dậy.
Giờ phút này, Diệp Thanh Tang đã rút đi toàn bộ hào quang trên người, còn không bằng một phàm nhân, hoàn toàn sa vào bùn lầy.
Hắn siết chặt bàn tay, thậm chí có thể nghe thấy tiếng khớp xương nghiến vào nhau.
Cũng chính lúc này, một đôi giày thêu của nữ tử dừng lại trước mắt hắn.
Diệp Thanh Tang theo bản năng ngẩng đầu, tầm mắt theo đôi giày thêu chậm rãi hướng lên trên. Khi thấy rõ dung mạo nàng, đầu tiên là thần sắc hoảng hốt một lát, nhưng ngay sau đó hắn liền phản ứng lại.
Không phải… Không phải, đó không phải Hạ Nam Uyển. Cho dù lớn lên có giống đến mấy, ánh mắt và thần thái của họ cũng khác nhau. Người phụ nữ này không phải nàng.
Giọng hắn khàn khàn nói: “Ngươi là… Hạ Nam Yên.”
Nam Yên đặt chén t.h.u.ố.c xuống bàn, sau đó tiến lên đỡ hắn dậy: “Tiên Quân nói không sai, ta là Hạ Nam Yên.”
Đôi tay kia vừa chạm vào cánh tay Diệp Thanh Tang liền bị hắn hất mạnh ra. Máu dính lây sang ngón tay nàng, theo kẽ tay nàng chảy xuống.
Đã thành ra cái dáng vẻ người không ra người, ngợm không ra ngợm này mà còn dám ghét bỏ nàng.
Nam Yên tâm trạng không tốt lắm.
“Ngươi… Tại sao, khụ, lại ở đây?”
Diệp Thanh Tang dường như đã quên lời Sở Ly Việt nói lúc rời đi. Cũng phải, khi đó hắn sắp c.h.ế.t, cả người như vớt ra từ máu, không nhớ rõ cũng là bình thường.
“Tại sao ta lại không thể ở đây?” Nam Yên hỏi ngược lại.
Nếu người này không nhớ rõ những chuyện trước đó, vậy nàng phải giúp hắn hồi tưởng lại một chút.
Nam Yên hơi nhướng mày, ngồi xổm xuống hỏi khẽ: “Diệp Tiên Quân không nhớ rõ lời Sở Ly Việt nói lúc sắp rời đi sao?”
Nàng cười với hắn: “Hắn nói ngươi lúc trước đề nghị với Hạ gia dùng thế thân thay Hạ Nam Uyển xuất giá, cho nên giờ đây hắn cũng muốn cho ngươi nếm thử cảm giác người thương bị cướp đi, kẻ ở lại chỉ là thế thân vào ngày thành hôn là như thế nào.”
“Hắn còn nói, sở dĩ đưa cái đồ giả này cho ngươi, chẳng qua là bởi vì, ngươi giờ đây là một phế vật, đan điền bị phế, một phế vật xứng với một đồ giả, quả nhiên là trời sinh một cặp.”
Quả thật giống kiểu chọc người tức c.h.ế.t mà không cần đền mạng.
Ngực Diệp Thanh Tang đột nhiên căng cứng.
Hắn đã nhớ lại những lời Sở Ly Việt nói trước khi hôn mê, nhưng hắn không ngờ, người phụ nữ này lại dám nói ra những lời đó?
Ngón tay hắn siết chặt, trừng mắt nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi…”
“Ta cái gì mà ta?”
Nam Yên đã đứng dậy. Nàng giờ đây không còn sợ hắn. Hơn nữa, phương thức công lược có nhiều như vậy, cũng không nhất thiết phải dùng dáng vẻ dịu dàng săn sóc với mọi tên cặn bã.
Đối phó người này, dịu dàng không được.
Dù sao nguyên chủ lương thiện nhẫn nhịn, lấy chân tình đối đãi với hắn, nhưng đổi lại kết quả là gì? Cuối cùng chẳng phải vẫn vứt dưới chân núi, bị tà tu bắt đi rồi tra tấn đến c.h.ế.t hay sao.
Lại nói, nếu không phải tên này vì giữ người thương của mình mà đề nghị chuyện gả thay, cuối cùng cũng sẽ không có nhiều chuyện phiền phức như vậy.
Nàng không có nhiều tâm tư tiếp tục dỗ dành hắn.
Nam Yên kinh ngạc nhướng mày, tiếp tục đả kích hắn: “Chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng mình là Thanh Tang Tiên Quân cao cao tại thượng kia sao?”
“Đan điền của ngươi đã bị vỡ nát, thân thể coi như một nửa tàn tạ, ngay cả đứng dậy cũng không nổi, thậm chí còn không bằng một nữ tử yếu đuối như ta chân tay nhanh nhẹn. Ta cứu ngươi một mạng là do tâm địa ta thiện lương, ngươi còn dám không biết ơn báo đáp mà trừng mắt nhìn ta?”
Nàng chính là muốn rắc muối lên vết thương hắn, gọi hắn là Tiên Quân, để hắn hồi tưởng lại cuộc sống ngày xưa như thế nào, thì giờ đây tai ương hắn gặp phải bi t.h.ả.m đến mức ấy.
Quả nhiên, sắc mặt Diệp Thanh Tang càng khó coi, yết hầu đau đớn, trong miệng lại ho ra một ngụm máu: “Ngươi câm miệng!”
“… Ta không phải…” Lời còn chưa nói hết,
Cả người liền như con cá sắp c.h.ế.t nằm vật ra đó bất động, không còn tiếng động, dường như bị kích thích quá mạnh, cơ thể không chịu nổi mà lại ngất đi.
Nam Yên dùng mũi chân đá đá hắn, nhất thời cũng có chút bất lực. Người này thật sự quá vô dụng, mới nói có mấy câu thôi vậy mà đã bị tức đến mức hôn mê!