Nữ Phụ Não Yêu Đương Và Phản Diện Cố Chấp HE Rồi

Chương 89



Chết tiệt.



Nhận nhầm người rồi.



Tần Bưu này không phải nam chính hậu cung.



Lục Kiêu mặt không cảm xúc mở khung chat: [Rút lui.]



[Lão đại, có chuyện gì vậy, tôi đang chuẩn bị bắt cóc người rồi đây?]



Tâm trạng Lục Kiêu khá tốt: [Bắt cóc cái gì mà bắt cóc, đó là anh trai của bạn gái tôi, đừng làm người ta sợ.]



Anh nghĩ một lúc, [Đến công ty của anh ấy với danh nghĩa đầu tư, xem có cần giúp đỡ gì không.]



[Vâng, đã rõ.]



[Lục Kiêu: Thưởng gấp đôi cho mọi người.]



[Vâng lão đại! Không vấn đề gì lão đại! Ngay lập tức mang đến cho anh vợ yêu quý sự ấm áp!]



[Tôi nhìn anh vợ cái là thấy mặt mũi sáng sủa rồi!]



[Lão Tam, khẩu vị của cậu nặng thật đấy.]



Lục Kiêu cất điện thoại, nhìn về phía Lâm Liên.



Lâm Liên trừng mắt nhìn anh, tức giận đến mức xù lông: "Nói đi, có chuyện gì?"



Lục Kiêu sờ mũi, ho khan: "Là anh tự mình hiểu lầm."



Lâm Liên nheo mắt nhìn anh: "Chẳng lẽ anh tức giận nãy giờ là vì hiểu lầm quan hệ của em và anh Bưu?"



Lục Kiêu sờ tai, nhìn Lâm Liên.



"Xin lỗi, là anh hiểu lầm em."



Anh nói lời xin lỗi có chút vụng về.



Lâm Liên nhìn anh một lúc, nhìn vào đôi mắt xanh lục đó.



Chúa tể rừng xanh luôn cao cao tại thượng đã cúi đầu, cọ cọ vào cô.



Lâm Liên nghiêng đầu: "Vậy có thể xoa đầu em, khen em một câu được không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Cô đã rất nỗ lực để kiếm tiền thuê mèo rồi đấy.



Lục Kiêu ngẩn người, nhìn vẻ mặt mong đợi của cô.



Anh đưa tay ra, xoa đầu chú chó nhỏ: “Chó ngoan, chó ngoan, bữa tiệc làm rất tốt."



Lục Kiêu xoa đầu cô, khen bữa tiệc của cô làm tốt, cô vui đến mức choáng váng.



Lâm Liên cười híp mắt, lẩm bẩm: "Em cứ tưởng anh ghét em rồi chứ."



Lục Kiêu không chút do dự: "Không có."



Lâm Liên: "Lần sau tức giận thì nói cho em biết nhé, em rất sợ phải đoán tâm tư của người khác, khó lắm."



Lục Kiêu nghiêm túc nói: "Sau này sẽ không như vậy nữa, anh phải làm gì để em nguôi giận?"



"Ừm, anh đúng là có lỗi, nhưng anh đã xin lỗi rồi, em sẽ tha thứ cho anh."



Lâm Liên giang rộng vòng tay về phía anh: “Cho em một cái ôm hòa giải nào—"



Cô còn chưa nói xong, đã bị ôm chặt cứng.



Cảm... cảm giác sắp ngạt thở rồi.



Con mèo này khỏe quá.



Hơn nữa, tư thế này rất nguy hiểm.



Lâm Liên nép vào n.g.ự.c anh, mắt biến thành vòng xoáy.



Anh đặt cằm lên đầu cô, nói khẽ: "Em không thấy tính cách anh rất kỳ quặc sao?"



Lâm Liên không nhìn rõ mặt anh, nhẹ nhàng vỗ lưng anh.



"Không có mà, rõ ràng rất đáng yêu."



"Anh sẽ học cách cúi đầu." Lục Kiêu nói nhỏ.



Vì vậy, đừng ghét anh.