Nữ Phụ, Phản Diện Tới Rồi

Chương 18



Trịnh Tiêu bước ra ngoài, cô nhìn rõ phản diện đại nhân vẫn đang gác chân lên bàn, kiên nhẫn đợi mình dưới phòng khách. Thời gian trang điểm rất lâu, thế nhưng anh vẫn ngồi ở vị trí đó, tư thế đó, tưởng chừng chưa hề rời đi. Hóa ra, cảm giác có người đợi mình có thể khiến cõi lòng an tâm đến như vậy.

 

"..."

 

Trịnh Tiêu bị chính suy nghĩ này dọa sợ. Cô luống cuống lắc đầu, đem đống suy nghĩ không an phận ném ra ngoài. Tỉnh táo lại đi, anh ta là phản diện g.i.ế.c người không chớp mắt đó.

 

"Mặc thiếu gia, tôi đã trang điểm xong rồi ạ."

 

Nhà tạo mẫu vô cùng tự hào đi sau lưng Trịnh Tiêu, lớn giọng thông báo. Nhiễm Mặc nghe thấy tiếng động, chậm rãi xoay người.

 

Trái tim cô đập nhanh đến mức sắp rớt ra ngoài, cô không thể phủ nhận chính mình cũng tò mò với phản ứng của anh.

 

Người con gái ấy, tới thời khắc này anh mới chính thức gặp mặt được bốn lần nhưng lần thứ tư này tựa như biến thành một người hoàn toàn khác. Chú chim sẻ mỗi ngày mặc một bộ đồ công sở, bận rộn trong từng tấm ảnh nay lắc mình biến thành một con phượng hoàng trắng tinh, quyến rũ đến c.h.ế.t người.

 

Trên người cô là chiếc đầm dạ hội thiết kế độc quyền của nhà thiết kế nổi tiếng do chính anh sắp xếp. Gương mặt, mái tóc được nhà tạo mẫu đắt giá chính tay tô vẽ, khác biệt vượt ngoài sức tưởng tượng của anh.

 

Trịnh Tiêu đứng trên cầu thang quan sát toàn bộ nhất cử nhất động của anh, cũng nhận ra phản ứng không tự nhiên trên gương mặt lạnh lùng kia. Cô bị nhìn phát ngượng, mặt hơi nóng.

 

Mập

Nhà tạo mẫu đương nhiên cũng thấy được phản ứng này, nụ cười trên mặt anh ta càng đậm: "Mặc thiếu gia có vẻ rất hài lòng với tác phẩm này của tôi."

 

Nhiễm Mặc chậm rãi đứng dậy, không mặn không nhạt ừ một tiếng. Anh tiến tới cầu thang, chậm rãi vươn tay về phía cô.

 

Nhà tạo mẫu thấy cô chôn chân một chỗ, thần bí đẩy cô một cái: "Hoàng tử đang đợi cô ở bên dưới đó!"

 

Trịnh Tiêu: "..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mình chỉ là một cỗ máy không có tình người.

 

Cô tự nhủ trong lòng, máy móc ưỡn thẳng sống lưng, đi từng bước thận trọng xuống cầu thang, nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay to lớn ấm áp. Từ đầu tới cuối, Nhiễm Mặc đều nhìn cô chằm chằm không rời mắt, thỏa mãn trầm giọng: "Rất đẹp."

 

Trịnh Tiêu: "..."

 

Giờ cô trợn trắng mắt ngất đi thì có mất mặt quá không? Tại sao cô lại xuất hiện ảo giác trong giọng nói của anh nhiều thêm mấy phần dịu dàng vậy?

 

Cũng may nhà tạo mẫu chọn cho cô kiểu tóc xõa sau lưng, nếu không phần gáy đỏ chót của cô đã bại lộ trong không khí rồi. Đến tận khi cả hai ngồi trong cùng một chiếc xe, nhiệt độ trên mặt Trịnh Tiêu vẫn không hề thuyên giảm.

 

Làm ơn đi Trịnh Tiêu, mày đừng động một chút lại phát tình nữa, đã bao nhiêu tuổi rồi, có còn là thiếu nữ nữa đâu. Huống hồ, mày không xem lại cái người mày đang phát tình là ai. Mày có còn muốn sống hạnh phúc một đời nữa không hả?

 

Dưới sự điên cuồng tẩy não chính mình, ngay khi xe vừa dừng lại, Trịnh Tiêu đã có thể ổn định được nhịp tim đang phát cuồng suốt quãng đường của mình.

 

Nhiễm Mặc quan sát từ đầu đến cuối, lại nhìn thấy cái hít gió đầy phô trương của cô vừa rồi, nhịn không được bật cười. Quả nhiên, nữ nhân này thật sự rất thú vị.

 

Trịnh Tiêu: "..."

 

Phản diện cười cái gì? Chắc không phải cười cô đâu ha?

 

"Cái đó, tôi không có kinh nghiệm tham dự tiệc nên hơi lo lắng."

 

"Ừ, có tôi ở đây."

 

Trịnh Tiêu: "..."

 

Phạm quy, phạm quy. Tôi biết anh kiệm lời nhưng anh có thể kiếm câu nào đó khó gây hiểu lầm hơn được không?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com