Phản diện cảm nhận được thái độ khác lạ của cô, anh kéo ghế của mình lại gần, ôm lấy tay cô, tựa đầu lên vai cô, tựa như một con chim lớn làm nũng: "Chị không vui ạ?"
Trịnh Tiêu lập tức xua tay: "Không không, không có không vui."
Cô sao có thể không vui khi được ăn ngon tại một căn phòng trong mơ cơ chứ!
"Không phải anh đói à, mau ăn đi, tôi cũng đói rồi." Trịnh Tiêu với lấy đôi đũa ngay bên cạnh, nhét vào tay phản diện. Anh thấy hành động của cô, cực kì vui vẻ, học theo cô, lấy đũa của mình đưa cho cô.
Trịnh Tiêu: "..."
Mập
Giờ cô mới nhận ra mình vừa nhét đũa của mình cho phản diện... giờ rút lại còn kịp không? Phản diện sẽ không vì hành động vô tình này của cô mà nghĩ rằng cô có ý với anh đâu nhỉ!
Nhìn phản diện đôi mắt to tròn, cười đến nở hoa, không ngừng nâng niu đôi đũa trên tay, Trịnh Tiêu cạn lời. Anh ta cười nhiều như thế không thấy mỏi miệng à?
"Chị, ăn món này đi, ngon lắm luôn!"
Trịnh Tiêu: "..."
Vừa được ăn ngon, vừa có trai đẹp phục vụ, cuộc sống trong mơ này... cô có thể không tỉnh lại không? Dù biết dính đến phản diện sẽ không có kết quả tốt, nhưng trong thời điểm hiện tại, cô không muốn nghĩ đến những thứ đó. Con người, ai chẳng muốn chìm đắm trong sắc đẹp.
"Chị." Phản diện đột nhiên hét lớn, ôm chặt lấy Trịnh Tiêu, kéo cô từ đống suy nghĩ vớ vấn trở về.
Trịnh Tiêu ngơ ngác nhìn anh: "Hả?"
Phản diện ấm ức: "Chị không quan tâm em, chị nghĩ về người khác!"
Bị phản diện định tội, cô thật sự rất oan uổng. Mặc dù vừa rồi đúng là cô đã thất thần nhưng cô không hề nghĩ về người khác.
Phản diện bá đạo giữ chặt lấy cô: "Không cho chị nghĩ đến người khác, chị chỉ có thể thuộc về em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trịnh Tiêu: "..."
Anh bạn à, đợi anh lấy lại được trí nhớ rồi, anh đừng vì mất mặt mà đập đầu vào gối tự tử đó nha.
Phản diện dường như không nghe thấy được tiếng lòng của cô, tiếp tục bám riết không buông: "Chị, đút cơm cho em đi!"
Trịnh Tiêu: "..."
Phản diện đại nhân, ngài gọi chị cũng thuận miệng quá rồi đó! Mắt ngài to thế, sao không mở to ra nhìn cho rõ xem rốt cuộc ngài già hơn tôi bao nhiêu.
Nhịn, phải nhịn, phản diện đại nhân không thể chọc.
Trịnh Tiêu ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của quyền lực: "Lại đây, muốn ăn gì?"
"Em muốn ăn thịt!" Phản diện nhanh chóng đáp lại cô bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Trịnh Tiêu gắp một miếng thịt, đưa vào miệng anh. Sau đó, phản diện chỉ cần muốn ăn gì, cô đều nhanh chóng gắp đồ ăn bỏ vào miệng anh, tựa như một cỗ máy không có tình cảm.
Nếu như phòng ăn tươi đẹp này chỉ thuộc về một mình cô thì tốt rồi.
Trịnh Tiêu càng nghĩ càng rầu. Khó khăn lắm mới trải qua bữa ăn, dù thức ăn vô cùng ngon, phòng ăn vô cùng hoành tráng cũng không thể bù được điểm trừ cho nhân viên phục vụ. Không... cô không thể coi phản diện đại nhân là phục vụ được.
"Cô Trịnh, mời cô qua bên này."
Trịnh Tiêu nhìn phản diện ngoan ngoãn nằm ngủ trên đùi mình, thở dài. Nếu cô là người của phản diện, cô cũng sẽ sợ dáng vẻ vô hại này của anh rơi vào mắt người khác thôi. Là cô xui xẻo, trở thành cái người nhìn thấy bí mật của phản diện.
Cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay luôn bám chặt lấy mình ra, chậm rãi đứng dậy. Cô khó khăn cử động cánh tay nhức mỏi vì làm gối ôm cho phản diện, ngoan ngoãn đi theo chân Kim Liên Tử.
"Mời cô ngồi xuống ghế!"
Có lẽ vì để ý thái độ của phản diện với cô nên thái độ của hắn từ nãy đến giờ đều vô cùng chuẩn mực.