Nữ Phụ Thay Đổi Số Phận

Chương 6: Nữ Phụ Thay Đổi Số Phận



Anh đặt tay lên trán tôi, ánh mắt lo lắng: “Từ nãy sắc mặt em không tốt, sao vậy? Nhưng không sốt…”

Tôi níu tay áo anh, khẽ hỏi: “Phó Minh Trạch và Trần Tiếu Tiếu… kết hôn bao lâu rồi?”

Cố Dã suy nghĩ rồi trả lời: “Khoảng một năm. Buổi đấu giá hôm nay do Phó Minh Trạch tổ chức mừng sinh nhật Tiếu Tiếu.”

Trong đầu tôi như bị sét đánh.

Giờ tôi hiểu cảm giác kỳ lạ bấy lâu — tôi không xuyên vào truyện mình đọc!!

Cố Dã thấy tôi sắc mặt tệ hơn, ánh mắt lo hơn: “Em sao vậy? Không khỏe à? Hay về trước đi?”

Tôi lắc đầu, gắng cười: “Không sao, chắc say xe, nghỉ chút sẽ ổn.”

Anh nửa tin nửa ngờ, dịch người sát tôi hơn: “Nếu không thoải mái đừng cố, dựa vai anh nghỉ nhé.”

Tổng tài vẫn là tổng tài, ngại ngùng cũng đẹp trai hết phần người khác.

Tim tôi loạn nhịp, nghiêng đầu dựa vào vai anh.

Giờ tôi đã hiểu rồi.

Vẫn câu đó: đến thì cứ yên tâm mà sống.

Dù không còn “bàn tay vàng” biết chuyện truyện nữa, nhưng nghĩ kỹ, dù kết cục bi thảm, chắc không đến mức bị quăng xuống biển cá mập ăn đâu nhỉ?

Nghĩ vậy, tôi nhẹ nhõm hơn hẳn.

Cứ để chuyện tới đâu tính tới đó. Cùng lắm thì lấy lòng Cố Tinh Tinh cho thật tốt. Lỡ sau này Cố Dã dẫn nữ chính về, biết đâu Tinh Tinh còn nhớ công tôi, cho tôi khoản tiền lớn tiêu xài. Khi đó tôi thành quý bà giàu có, muốn chăm tiểu thịt tươi kiểu gì chẳng được!

Nghĩ tới đây, khóe môi tôi không kìm được mà cười. Về nhất định phải tiếp tục lấy lòng Cố Tinh Tinh!

Cố Dã để ý biểu cảm tôi, thấy tôi cười ngốc nghếch hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Tưởng tượng tiểu thịt tươi thôi mà.”

Vừa nói xong, không khí quanh lạnh đi vài độ.

Cố Dã mặt đen như đáy nồi, ôm chặt tôi, cúi đầu hỏi giọng khàn trầm: “Nghĩ đến tiểu thịt tươi? Ý là anh không đủ cho em à?”

Là kẻ mê giọng nói, tôi không chống nổi âm sắc khàn trầm đầy sát thương của anh. Nhưng bản năng sinh tồn khiến tôi gật đầu lia lịa: “Không, không, em nói linh tinh! Đừng tin!”

Anh cười không cười nhìn tôi: “Về nhà rồi tính.”

Chỉ vài từ đơn giản mà sát thương cực lớn. Tôi mặt ủ rũ, nước mắt lưng tròng — đêm nay coi như mất ngủ rồi.

Buổi đấu giá bắt đầu. Hầu hết là đồ cổ, thư pháp, tranh quý — chỉ người trong giới hiểu được.

Tôi không thấy thú vị, chỉ chăm chăm nghe mấy con số nhảy múa, lần này đến lần khác chỉ biết thầm xuýt xoa rồi chán.

Ngáp liên tục đến cuối buổi đấu giá.

MC phấn khích: “Tiếp theo, món cuối cùng cũng là tâm điểm hôm nay — 'Giọt Lệ Bầu Trời'!”

Hai người đẩy tủ kính lên sân khấu, người khác kéo tấm vải nhung đỏ phủ trên xuống — ánh mắt tôi lập tức bị hút chặt.

Đó là sợi dây chuyền đính kim cương đủ kích cỡ, giữa là viên lam bảo thạch trong suốt rực rỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ôi trời, to thật.” Tôi nhớ lấy tay áo Cố Dã, hỏi: “Anh nói viên đá bao nhiêu carat?”

Cố Dã nheo mắt, cười cười: “Thích à?”

Tôi không để ý ánh mắt anh, trả lời: “Tất nhiên! Con gái ai mà không mê đá quý!”

MC tiếp tục: “‘Giọt Lệ Bầu Trời’, giá khởi điểm 10 triệu. Mỗi lần nâng giá tối thiểu 5 triệu.”

...Tôi có thể không thích cũng được.

Cái gì mà giá vậy chứ, mua sợi dây cả chục triệu để đeo. Tôi mỉm cười, nghĩ bụng lên Taobao mua bản nhái tầm 500 tệ chắc xong.

“Hai mươi triệu.”

Giọng nói vang bên tai. Tôi quay đầu lại — đúng như dự đoán, Cố Dã giơ bảng, chưa hạ xuống.

Tôi lập tức kéo tay áo anh: “Anh điên à?! Treo cả nhà lên cổ làm gì?”

Anh nhướn mày: “Không phải em thích à?”

“Em đổi ý rồi! Giờ không thích nữa! Dừng lại!”

Anh nhếch môi: “Không được, anh thích.”

Tôi chưa kịp nói gì thì giọng khác vang lên gần đó —

“Ba mươi triệu.”

Tôi nhìn theo — đúng là Phó Minh Trạch.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, định bảo Cố Dã đừng tăng giá nữa thì tên điên kia lại giơ bảng: “Năm mươi triệu.”

Nếu không vì có quá nhiều người xung quanh và tôi còn muốn giữ hình tượng thục nữ, có lẽ lúc này tôi đã đá cho anh ta một cái rồi.

Đồ phá gia chi tử!

Cố Dã liếc nhìn Phó Minh Trạch, ánh mắt hai người chạm nhau. Phó Minh Trạch như liếc tôi một cái, rồi nhún vai cười nhạt.

Cuộc chiến kết thúc.

Hai người đàn ông đối mặt với nhau, còn tôi ngồi một góc… đau lòng vì tiền.

Sau buổi đấu giá là một tiệc rượu — thật ra chỉ là nơi các doanh nhân giao lưu xã giao.

Nhiệm vụ của tôi là đứng trong phạm vi một mét quanh Cố Dã, cười với anh ta, ăn uống thật lịch sự, nói chuyện lịch sự, rồi tiếp tục ăn.

Kết thúc vòng quy trình đó, bụng tôi no căng, ngồi trong xe về nhà mà mắt cứ díp lại.

Về đến nhà, tôi định tắm rồi đi ngủ thì Cố Dã bất ngờ kéo tôi lại: “Ăn no chưa?”

Tôi gật đầu.

Anh cũng gật, mỉm cười: “Tốt rồi. Vậy chúng ta vận động một chút để tiêu cơm. Có thể như vậy em sẽ không còn mơ tưởng đến tiểu thịt tươi nữa.”

Tôi: ……

Cố Dã chắc chắn là cung Ma Kết, cái gì cũng ghi thù!