Nữ Phụ Thay Đổi Số Phận

Chương 8: Nữ Phụ Thay Đổi Số Phận



“Tôi cảm ơn mày nhé.” Tôi cười gượng, vừa ngượng vừa lịch sự.

“Nói vậy thôi, không làm phiền màn cầu hôn lãng mạn của hai người nữa. Bye bye.”

Nói xong, nó biến mất. Mọi thứ tiếp tục chuyển động như bình thường.

Cố Dã vẫn quỳ trước mặt tôi, ánh mắt dịu dàng tha thiết: “Lục Tiêu Tiêu, em đồng ý lấy anh chứ?”

Tôi khẽ gật đầu, khóe môi cong: “Em đồng ý.”

Anh thở phào: “Vừa rồi anh thật sự rất hồi hộp. Mấy giây chờ em trả lời dài như cả thế kỷ.”

Tôi cười — dĩ nhiên rồi, thời gian dừng hẳn mà, tôi còn tán gẫu cùng hệ thống cả buổi kia cơ mà.

Anh cười cong mắt: “Nhưng anh nghĩ kỹ rồi. Dù em không đồng ý, chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi. Về nhà anh xé sổ luôn, đến lúc đó em muốn ly hôn cũng không được đâu.”

Tôi lạnh lùng đáp: “Giấy kết hôn có thể xin cấp lại, anh không biết sao?”

Anh lập tức sầm mặt: “Lục Tiêu Tiêu!!”

Tôi cười rạng rỡ, dịu dàng: “Được rồi được rồi, em sai rồi. Cố tiên sinh, ngày tháng sau này còn dài mà?”

“Cố phu nhân, ngày tháng còn dài.”

---Hết---

Ngoại truyện 1

Sau này tôi lại liên lạc với hệ thống một lần nữa.

Từ miệng nó, tôi mới biết cuốn truyện tôi xuyên vào và cuốn tôi đọc trước đó… thực ra cùng một tác giả.

Tôi gật gù — mọi chuyện bỗng hợp lý. Hoá ra tác giả lười nghĩ tên mới nên tiện tay dùng lại mấy cái cũ. Rồi dữ liệu không khả quan nên chỉ viết mở đầu rồi bỏ hố.

Nhồi nhét đủ thứ, muốn phàn nàn cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Còn về Cố Tinh Tinh —

Trước kia tôi chưa hỏi nên mãi sau mới biết sự thật từ Cố Dã: cậu bé là con của anh trai và chị dâu anh. Họ gặp tai nạn xe rồi qua đời nên anh nuôi từ đó.

Không có màn kịch con riêng con rơi nào hết, mọi chuyện rõ ràng như ban ngày.

Cuối cùng tôi sống cuộc đời “thảnh thơi như heo”, ăn ngủ là chính, thỉnh thoảng kéo Cố Tinh Tinh đi chơi.

Cho đến một ngày, tôi bước lên cân và thấy con số trên đó…

Tôi… tăng hẳn 3 ký!!!

3 ký lận!!!

Trước giờ tôi sống một năm chưa chắc lên nổi từng đó!

Hơn nữa, cái tên khốn Cố Dã mỗi tối còn kéo tôi “vận động” hừng hực như vậy, sao tôi còn mập lên được chứ?!

Tôi không hiểu nổi.

Con số tăng vọt như tiếng chuông cảnh tỉnh đổ thẳng vào đầu tôi.

Nếu tiếp tục sống kiểu ăn chơi lười biếng này, sớm muộn tôi cũng thành bà thím da xỉn mặt nhăn. Lúc đó, sẽ có cô nàng ngây thơ xuất hiện, hấp dẫn sự chú ý của Cố Dã, còn tôi thì bị đá ra khỏi cửa…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghĩ đến đây tôi bắt đầu sợ, quyết định giảm cân tập luyện.

Tôi ăn kiêng gián đoạn, kết hợp tập thể dục. Mỗi ngày nhìn Cố Dã và Cố Tinh Tinh ăn tối mà thèm rớt nước miếng.

Ban đầu hai cha con còn ngập ngừng hỏi tôi có muốn ăn không, giờ thì… hoàn toàn như tôi không tồn tại.

Hai tên khốn thật tàn nhẫn.

Tôi rủa họ cả trăm lần trong đầu, rồi tiếp tục uống nước cho đỡ đói.

Nhưng cân nặng chưa giảm bao nhiêu, cơ thể bắt đầu thay đổi —

Tôi dần mất cảm giác thèm ăn, thậm chí chỉ cần ngửi mùi cơm là muốn ói.

Chiều hôm đó, tôi ủ rũ nhìn Cố Dã: “Cố Dã, anh nói xem có phải em ăn kiêng quá đà nên bị chán ăn không? Em còn chưa sống đủ mà, em không muốn chết…”

Anh xoa đầu tôi, bàn tay ấm áp, mạnh mẽ: “Đừng nói linh tinh, mai anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra, chắc không sao đâu.”

Tôi chớp mắt: “Đi bệnh viện? Sao không gọi bác sĩ riêng của anh đến nhà khám cho em?”

Anh nghẹn rồi búng trán tôi: “Bớt đọc mấy cuốn tiểu thuyết không đâu đi.”

Tôi hừ lạnh. Chính anh là nhân vật bước ra từ tiểu thuyết, còn nói tôi.

Ngày hôm sau đến bệnh viện, bác sĩ hỏi triệu chứng rồi ghi vào sổ bệnh án, cười dịu dàng nói:

“Dựa theo biểu hiện hiện tại, tôi đề nghị cô nên đến… khoa sản khám thêm.”

Tôi: ?

Ngoại truyện 2

Tôi, Lục Tiêu Tiêu — từ một thiếu nữ tuổi hoa siêu cấp vô địch,

đã thăng cấp thành thiếu phụ tuổi hoa siêu cấp vô địch,

và giờ… trở thành bà mẹ tương lai mang thai tháng thứ hai.

Tôi đột nhiên muốn khóc thật to.

Tại sao người ta xuyên sách đều được sống cuộc đời chậm rãi ngọt ngào của riêng mình,

còn tôi vừa xuyên vào đã nhảy ba bước liền, giờ đến giai đoạn làm mẹ cũng không thể tránh!

Cứu tôi với, tôi thật sự chưa sẵn sàng làm mẹ!

Còn cái tên Cố Dã khốn kiếp kia — từ lúc ra khỏi bệnh viện cứ cầm tờ siêu âm cười như kẻ ngốc.

Đứa trẻ chưa chào đời mà anh đã yêu đến thế. Không hiểu sao, cơn giận trong tôi bùng lên — đột nhiên không muốn giữ đứa bé nữa.

“Tiêu Tiêu, đây là con đầu lòng của chúng ta, anh rất vui.” Đôi mắt anh sáng rực, cong thành cung dịu dàng, “Cảm ơn em, Tiêu Tiêu.”

Tôi mím môi — thôi được, giữ lại vậy.

Nhưng… tôi nhanh chóng hối hận.

Cơn nghén kéo đến không ngừng, ngày đêm, chỉ cần ngửi mùi thức ăn là nôn, chẳng mấy chốc tôi gầy đi rõ rệt.

Cố Dã đau lòng nói: “Tiêu Tiêu, em không thể cứ không ăn vậy được. Em muốn ăn gì, anh sẽ đi mua.”