- Vâng. Vào luôn vấn đề, bây giờ anh ra về luôn hay muốn ăn cháo hàng ngày gặp mỹ nhân chăm sóc tận tình?
Lục Hy Tuyết châm chọc nói, tên kia khó hiểu nhìn cô
- Đúng là.... tôi đi đây, anh đã không hiểu thì thôi vậy
Lục Kiến định gọi với theo nhưng ánh mắt sắc bén khiến hắn không dám. Lục Hy Tuyết đứng dậy xoay người thì một khuôn mặt nho nhã lịch thiệp mà lại rất điển trai. Hắn vẫn mặc bộ vest đen ôm sát người, bên cạnh là một đại mỹ nhân ăn mặc nổi bật, cô ta mặc chiếc đầm đỏ ôm sát người hiện ra 3 vòng chuẩn, mái tóc đen được búi cao. Lục Hy Tuyết hờ hững. Mọi người ở đây đều biết cô gái kia dù có xinh đẹp cỡ nào thì đứng gần Lục Hy Tuyết vẫn bị lu mờ. Bạch Hàn Dương kinh ngạc nhìn cô, không ngờ 1 năm cô biệt tích thì càng trở nên hoàn mỹ hơn. Hắn bối rối buông tay người phụ nữ bên cạnh, vẫn luôn nhìn vào Lục Hy Tuyết nhưng đáng tiếc cô một cái liếc mắt cũng không hề cho hắn
- Tuyết...
- Xin lỗi, tôi không quen anh
Lục Hy Tuyết cũng không quay đầu cô cười lạnh bỏ đi
- Bạch thiếu à...
Nữ nhân ghen tỵ, cô ta õng ẹo bên cạnh Bạch Hàn Dương. Hắn nhíu mày, lạnh lùng hất tay cô ta. Bạch Hàn Dương không nói không rằng bỏ đi. Lục Hy Tuyết mỉm cười lái xe trở về Lục gia. Lục Hy Tuyết nhìn căn biệt thự vẫn như xưa mà trong lòng ấm áp. Cô bấm chuông, một giọng nói hiền từ vang lên từ trong thiết bị gắn ngay đấy
- Xin hỏi ai vậy?
- Diệp quản gia, ông không nhớ cháu sao?
- Đại tiểu thư
Diệp quản gia vui mừng, ông nhanh chóng mở cửa ra đón tiếp. Lục Hy Tuyết ôm chầm lấy ông
- Thật nhớ a
- Hahaha .... Chào mừng tiểu thư trở về
- Chúng ta vào nhà đi. Ba mẹ đâu rồi?
- Gia chủ cùng phu nhân đang uống trà trong phòng khách
Diệp quản gia cười cười xách hành lí hộ cô.
Lục Hy Tuyết bước vào Lục gia, cô mỉm cười rạng rỡ
- BA mẹ, mọi người con về rồi
Lục Dật Thần từ trên lầu nhìn cô đầy kinh ngạc, cô nhưng đã trở về và ngày càng đẹp hơn. Thượng Quan Mặc hắn cũng đã chờ đợi cô lâu rồi, hắn ngẩn người nhìn cô. Lục Hy Tuyết chạy đến ôm lấy Lục Vĩ cùng Dương Linh hoàn toàn không chú ý tới Thượng Quan Mặc đang ở gần đó
- Tuyết, chào mừng em trở về
Thượng Quan Mặc ôn nhu cười nói, hắn nhắc nhở cô ở đây cũng có hắn. Lục Hy Tuyết gượng gạo gật đầu. Dương Linh bắt đầu cằn nhằn. Từ trên lầu Lục Dật Thần đi xuống, hắn 1 năm qua đã trở nên lạnh lùng hơn, thành công hơn. Lục Dật Thần nói
- Tiểu Tuyết mừng em quay lại
- Chào anh trai. Mẹ, Hạ Thanh đâu?
Cô ta đâu? Để cô còn tính nợ. Dương Linh khinh thường khi nhắc đến
- 1 năm nay không về, không biết lạc đi đâu rồi. MẶc kệ đi
Lục Hy Tuyết bất ngờ, cô ta bỏ đi dễ dàng vậy ư? Lục gia tối hôm đó tràn đầy ấm áp cùng tiếng cười. Lục Hy Tuyết nhìn căn phòng mình ở vẫn không thay đổi chỉ sạch sẽ hơn. Mà ngày mai cô lại tiếp tục đi học năm 2. Mà cô đã xin được vào Lục thị làm việc, sáng đi học, chiều đi làm. Lục Hy Tuyết hứng khởi, Lục Dật Thần chờ đó, Lục Hy Tuyết cô sẽ lật ngược tình thế không để cho hắn có được tất cả của Lục gia
TẠi thư phòng của Lục Dật Thần, trên màn hình laptop đang có cuộc gọi video, hắn đang cùng thuộc hạ thân cận thảo luận, Thượng Quan Mặc hắn cũng ở gần đó, kế bên là một cái vali bạc, bên trong là một ống dung dịch không màu. Lục Dật Thần lạnh lùng hỏi
- Có thật thuốc này sẽ có tác dụng?
- Vâng thưa ngài, chỉ cần bỏ vào thức ăn thì sẽ không sao và cũng không hề có mùi hay vị gì