Lục Hy Tuyết vừa bước vào lớp, cô im lặng ngồi xuống bàn gục ngủ. Tiêu Thư Ly không lâu sau đó cũng đã đến lớp, hắn mỉm cười như gió xuân ngồi xuống bên cạnh cô
- Cô làm bài tập chưa? Hình như hôm qua có bài tập đấy
-...
Cứ như vậy một người tĩnh lặng một người nói không ngừng nghỉ kể cả trong giờ học. Hôm nay có tiết học của Cố Minh Hạo, năm 2 hắn lại dạy lớp này thêm một năm làm cô chán chết. Giáo sư thì giảng bài bên dưới Tiêu Thư Ly nói là chuyện của hắn, Kục Hy Tuyết trán nổi đầy gân xanh, chẳng phải trong nguyên tác bà tác giả nói hắn tuy ôn nhu nhưng không hề thích nói nhiều sao!!! Đâu ra chứ tên bên cạnh lại từ hành tinh nào đến. Lục Hy Tuyết gằn lên từng chữ đè thấp âm thanh
- Tiêu Thư Ly bộ anh đàn bà lắm hay sao mà nói nhiều vậy?
- Ô.... không hề nha.... chỉ là tôi muốn nói chuyện với cô thôi
- Tôi không thích nên anh cút ra xa. Đừng khiến tôi buồn nôn
Nghe từng lời từng chữ thốt ra từ miệng ngọc nhưng lại chẳng hề ấm áp hay cảm xúc gì, Tiêu Thư Ly nhíu mày. Lục Hy Tuyết quay đầu không quan tâm tới hắn nữa. Tiêu Thư Ly tay nắm chặt thành quyền, trong mắt hắn chính là tức giận phẫn nộ, sao cô luôn luôn hờ hững khó chịu với hắn như thế chứ? Cả buổi học chìm vào im lặng. Đến khi Cố Minh Hạo bước vào lớp, không khí nặng nề bao trùm, hắn nhíu mày, mắt hồ ly lướt qua lớp chợt dừng lại nơi Lục Hy Tuyết đang ngồi, cô không hề nhìn tới hắn chỉ hướng ánh mắt phía xa nơi cửa sổ. Cố Minh Hạo lên bục giảng
- Chào cả lớp, lại 1 lần nữa gặp lại
Khóe môi hắn nhếch lên nhàn nhạt, thủy chung đôi mắt vẫn nhìn cô, cô biết là ai đang nhìn mình vẫn mảy may không hề quan tâm tới. Tiêu Thư Ly híp mắt khi thấy được ánh mắt hướng về Lục Hy Tuyết. Tiết học bắt đầu, Cố Minh Hạo gian xảo đặt ra câu hỏi lại kêu cô trả lời, mỗi câu trả lời đều đúng đến hoàn hảo, hắn thật không ngờ. Lục Hy Tuyết sau khi nghe chuông reo kết thúc, xách cặp lên rời đi. Lục Hy Tuyết muốn ở một mình, cô phải lên kế hoạch phòng thủ, nếu bọn hắn tấn công thì cô cứ phòng thủ thôi. Điều mà cô thắc mắc nhất hiện giờ Hạ Thanh đang ở đâu? Sao cô ta biến mất không một dấu vết? Đồng thời tâm trạng hôm nay rất xấu, càn phải giải tỏa đi. Lục Hy Tuyết đi lên sân thượng rộng lớn, cô để cặp xuống đất dang tay. Bầu trời trong xanh, dù là trưa nhưng lại không có chút nắng nào, ngước đầu nhìn những đám mây trắng trôi bồng bềnh trên đấy mà cô ghen tỵ, mây nhưng được tự do trên bầu trời không chút phiền muộn, lại cũng chẳng có những toan tính, âm mưu. Lục Hy Tuyết lên sân thượng vào giờ nghỉ, cô mỉm cười hít sâu vào mà không biết ở gần đó có một bóng dáng đang chăm chú nhìn cô. Trong mắt hắn lại là yêu chiều cùng sủng nịch, không biết lúc đầu gặp cô chỉ là hứng thú tìm hiểu nhưng ai ngờ cô biến mất 1 năm ngay cả hắn cũng tra không ra, sau đó cô xuất hiện lại càng diễm lệ hơn khiến người khác chưa từng rời mắt được. Lục Hy Tuyết nhận ra có người đằng sau cô nhíu mày quay lại thì thấy hắn, huyết mâu lạnh lẽo hẳn đi. Khi thấy được ánh mắt cô không chút độ ấm lại như là con dao đâm vào tim đau nhói. Hắn đã làm gì cô mà sao cô chưa từng ấm áp lấy 1 lần?
- Lên đây làm gì?
- Sao cô luôn hắt hủi tôi như vậy?
- Bởi tôi là chán ghét anh
Lục Hy Tuyết cười lạnh, Tiêu Thư Ly nhíu mày, từng bước từng bước tiến gần cô, dù cô lớn hơn 1 tuổi nhưng hắn lại cao hơn cô. Lục Hy Tuyết lạnh nhạt lùi về sau cách xa hắn, Tiêu Thư Ly lại tiến lên cho đến khi cô mất kiên nhẫn, huyết mâu lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt hắn