"Ừ."
Lục Trần trả lời thản nhiên, anh thực sự đã từng ăn, và ăn không ít, không có tiền mua thịt, lại thèm thịt, một lần thấy những con chuột béo tốt chạy qua chạy lại, anh đã bắt vài con, lột da, lấy ruột, cho gừng rượu vào nấu chín và ăn, mùi vị rất tốt.
Giang Hàn Yên ngừng nhai, trong lòng cảm thấy khó chịu, cô như thấy hình ảnh Lục Trần gầy yếu ở trong gió tuyết, đáng thương ghê gớm đang gặm nhấm con chuột, miệng đầy máu...
Rùng mình một cái, Giang Hàn Yên không dám tưởng tượng tiếp nữa, thật là tai hại.
Hồi nhỏ, Giang Hàn Yên cùng cha đi khắp nơi, đôi khi cũng không có ba bữa đầy đủ, nhưng cha cô chưa bao giờ để cô phải đói, cũng không bao giờ cho cô ăn thức ăn sống. Dù có phải lén lút đi đào khoai lang trên núi, ông cũng nướng chín rồi mới cho cô ăn.
Người đàn ông keo kiệt này thật là đáng thương!
"Cho anh ăn này."
Giang Hàn Yên lấy một xiên đậu phụ khô to tướng nhét vào tay anh, sau này cô phải nhường nhịn anh nhiều hơn một chút, gặp phải cha mẹ xui xẻo như vậy, thật là tội nghiệp!
"Cô không ăn à?"
Lục Trần hoài nghi nhận lấy xiên nướng, không hiểu tại sao người phụ nữ này lại nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy?
"Tôi no rồi, anh ăn đi."
Giang Hàn Yên l.i.ế.m môi, thực ra ăn chừng đấy chưa đủ nhét kẽ răng, những xiên nướng như thế này một mình cô có thể ăn đến năm mươi xiên.
Lục Trần khẽ nở nụ cười, nhận lấy xiên nướng và ăn nhanh trong ba bốn miếng, mùi vị rất tốt.
Giang Hàn Yên háo hức nhìn chằm chằm, nước miếng tràn ra, trông thật là ngon.
Lục Trần cười, mắt lấp lánh vẻ vui vẻ, không biết người phụ nữ này đang nghĩ gì, cứ nghĩ anh thật đáng thương ư?
Anh chẳng đáng thương chút nào, ở nhà họ Đường nửa năm kia, mỗi lần Bạch Hải Đường làm khó dễ mình, anh đều tìm cách trả đũa Đường Học Hải, sau khi rời khỏi nhà họ Đường, anh sống một mình cũng chưa từng đói, chỉ là ăn không được tốt mà thôi.
Lục Trần không biết, góc cứng rắn trong trái tim anh, lặng lẽ mềm đi một chút, tràn ngập một số tình cảm mà anh không nhận ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai người đến cửa hàng bán mũ bảo hiểm, Lục Trần yêu cầu người bán lấy một cái mũ bảo hiểm nữ.
"Lấy thêm một cái mũ nam nữa, chủ tiệm!" Giang Hàn Yên kêu lên.
"Tôi không cần!"
Lục Trần từ chối, anh không sợ lạnh, một cái mũ bảo hiểm chỉ khoảng hai mươi mấy khối, phí phạm.
"An toàn là trên hết, lỡ có bị xe đ.â.m thì đội mũ bảo hiểm có thể giữ lại một mạng, biết không?"
Giang Hàn Yên kiên quyết yêu cầu người bán lấy mũ nam, Lục Trần lạnh lùng liếc nhìn, lại tức giận.
Anh lái xe giỏi lắm, làm sao có thể đ.â.m xe chứ?
Người bán nhìn Lục Trần, lại nhìn Giang Hàn Yên xinh đẹp như hoa, quyết đoán lấy một cái mũ bảo hiểm nam màu đỏ, có một người vợ xinh đẹp thế này, chắc chắn là bị vợ quẩn.
"Màu này đẹp lắm, gọi là mũ bảo hiểm đôi."
Chủ tiệm lại lấy ra một cái mũ bảo hiểm nữ màu đỏ, nói với nụ cười rạng rỡ.
Lục Trần mặt hơi nóng lên, liếc nhìn Giang Hàn Yên, người phụ nữ này vẫn giữ vẻ mặt không đổi sắc, còn mặc cả với chủ tiệm: "Chủ tiệm bớt chút đi, tôi và chồng tôi đội lên chắc chắn rất đẹp, sẽ quảng cáo cho cửa hàng của ông, lúc đó kinh doanh phát đạt, tiền vào như nước!"
"Vì lời nói của cô gái này, phải giảm giá, bán cho người khác 25, cho các bạn 20, tôi chỉ kiếm tiền xe thôi."
"Được, chủ tiệm là người hào phóng, chắc chắn sẽ làm ăn phát đạt."
Giang Hàn Yên đẩy Lục Trần một cái, bảo anh trả tiền.
Lục Trần lấy ra một tờ năm mươi, chủ tiệm trả lại mười, cười ha hả nói: "Giới thiệu thêm khách hàng cho tôi nhé!"
"Chắc chắn sẽ giới thiệu."
Giang Hàn Yên vui vẻ đáp lời, tất nhiên là không giới thiệu thật, nhưng không ngại nói vài câu đẹp lòng người.