Giang Hàn Yên hít một hơi sâu, tựa vào lưng Lục Trần, không muốn anh thấy mình đang khóc.
Cô không muốn ai thấy mình yếu đuối khi khóc, cha cô đã không còn nữa, dù cô khóc đến c.h.ế.t cũng không ai quan tâm.
Lục Trần giảm tốc độ xe, im lặng lái xe, anh không biết tại sao Giang Hàn Yên lại khóc, có lẽ là nhớ đến cha.
Cha cô ấy chắc chắn là một người cha tốt, không giống cha của anh, mỗi lần nghĩ về người cha của mình anh chỉ muốn thanh lý môn hộ.
Khi đến gần nhà, Lục Trần liếc nhìn qua gương phản chiếu, thấy cô vẫn còn tựa vào lưng mình khóc, anh lặng lẽ quay đầu xe, lái quanh thành phố, để cô có thời gian khóc thỏa thuê.
Giang Hàn Yên không khóc quá lâu, khi cô đến trại mồ côi, thường bị các đứa trẻ lớn hơn bắt nạt, ban đầu cô sẽ tìm hộ lý khóc lóc kể lể, nhưng nếu hộ lý tâm trạng tốt, cô ta sẽ mắng mấy đứa lớn vài câu, còn tâm trạng không tốt, cô ta lại mắng cô phiền phức, và những lúc hộ lý vui vẻ thì hiếm hoi.
Sau vài lần bị mắng vì tố cáo, Giang Hàn Yên cuối cùng đã hiểu rằng người cha che chở cho mình thực sự đã không còn nữa và sẽ không bao giờ quay trở lại. Từ đó, cô không còn khóc nữa, cũng không đi tố cáo nữa, mà là tìm cách đánh bại những đứa trẻ lớn hơn.
Sau khi bước vào xã hội, dù gặp phải nhiều khó khăn đến đâu, Giang Hàn Yên cũng không khóc, bởi nước mắt không giải quyết được vấn đề gì và còn khiến người khác coi thường.
Cô đã lâu không biết nước mắt có vị gì, hôm nay cũng không hiểu sao lại khóc trước mặt Lục Trần.
Giang Hàn Yên lau nước mắt và nước mũi lên lưng Lục Trần, anh nhíu mày, ánh mắt không hài lòng khi quần áo của mình dính đầy nước mắt và nước mũi của cô, nhưng thấy cô đang buồn bã nên anh cũng không nói gì.
"Đi sai đường rồi, về nhà là hướng kia, não anh có vấn đề à, không nhận ra nhà mình nữa à!"
Giang Hàn Yên nhìn quanh, càng nhìn càng thấy không đúng, họ đang đi theo hướng ngược lại với đường về nhà, cô bắt đầu la lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Trần cắn răng, lạnh lùng nói: "Tôi đang đi dạo!"
"Trời lạnh thế này mà đi dạo cái gì? Não anh thật sự có vấn đề, mau về nhà thôi, c.h.ế.t cóng mất!"
Giang Hàn Yên đập mạnh vào lưng anh vài cái, thúc giục anh quay đầu về nhà. Đi xe máy trong cái lạnh thế này thật là c.h.ế.t người, người này thật là điên, không biết não có phải đang đầy bê tông không?
"Cô làm bác sĩ nam khoa, thật là bi kịch của đàn ông!"
Lục Trần bất ngờ nói một câu, rồi quay đầu xe, phóng vụt đi, gió lạnh thổi vào trong áo, Giang Hàn Yên run lên vì lạnh, cố gắng ôm chặt Lục Trần để lấy chút hơi ấm.
Chẳng mấy chốc họ đã về đến nhà, Giang Hàn Yên tức giận nhảy xuống xe, tháo mũ bảo hiểm và quát to vào mặt Lục Trần: "Tôi làm bác sĩ nam khoa có sao? Trưởng khoa của chúng tôi còn khen tôi là ngôi sao của tương lai, còn muốn đào tạo tôi làm trưởng khoa, Lục Trần, sau này anh đừng có tới nhờ vả tôi!"
"Yên tâm, tôi cả đời này không bao giờ cần!"
Lục Trần nhìn cô lạnh lùng, anh khỏe mạnh lắm, đời này chắc chắn không cần đến bác sĩ nam khoa.
Giang Hàn Yên lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Đừng quá chắc chắn, đàn ông sau ba mươi, chuyện tiểu nhiều, tiểu không sạch, tiểu không thoải mái là chuyện thường tình, còn có cả những 'vận động viên chạy nước rút ba giây', tôi ở khoa nam gặp nhiều lắm rồi, miệng càng cứng thì thời gian càng ngắn, hừ!"
Cô nhìn từ trên xuống, chậm rãi đánh giá anh, dừng lại nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó vài giây, sau đó khinh thường khịt mũi, xoay người bước đi, bước đi với thái độ rất kiêu ngạo.
Lục Trần mặt đỏ bừng, cô gái này dám nói anh không được, nói dối trắng trợn, trên đời này có thể tất cả đàn ông đều có vấn đề, riêng anh là không thể.
Anh thề một ngày nào đó sẽ phải cho cô này một bài học!