Trái tim cha Giang co thắt, càng thêm hoảng loạn, ông ta mới hơn bốn mươi tuổi, chưa sống đủ đâu.
Mẹ Giang mang ghế tới, giúp ông ta ngồi xuống, cha Giang vừa ngồi xuống đã ngất đi, lưỡi lè ra, như thể say xỉn, bất tỉnh nhân sự.
"Ông Giang, ông có sao không?"
Mẹ Giang thấp giọng gọi, còn hất nhẹ cha Giang vài cái nhưng ông ta không có phản ứng, mẹ Giang hoảng sợ, vươn tay run rẩy đến gần mũi cha Giang để cảm nhận hơi thở, cảm thấy an tâm hơn một chút.
Vẫn còn thở, chưa chết.
Thuốc của con gái thật độc, chỉ ba giọt đã làm cho chồng bất tỉnh, mẹ Giang rùng mình, càng sợ hãi con gái hơn.
Sau khoảng mười phút, cha Giang từ từ tỉnh lại, người vẫn yếu ớt, đầu cũng choáng váng, không thể đứng dậy, uống ba ly nước mới cảm thấy tinh thần tốt hơn một chút, từ từ ngồi dậy.
"Có nên đi bệnh viện kiểm tra không?" Mẹ Giang nhỏ giọng đề nghị.
"Ngày mai xem lại."
Cha Giang không dám đi bệnh viện, sợ phát hiện ra bệnh lớn, ông ta muốn xem thêm, biết đâu chỉ là tai nạn, ngày mai sẽ khỏi.
Không còn tâm trạng chơi bài nữa, cha Giang tắm rửa rồi lên giường ngủ, ngày hôm sau tinh thần hoàn toàn phục hồi, ông ta lại hăng hái đi g.i.ế.c lợn, cả ngày không có vấn đề gì, cha Giang cũng thả lỏng tâm trí, tối hôm qua chắc chắn chỉ là tai nạn, ông ta tin chắc mình khỏe mạnh, chắc chắn không sao.
Nhưng sau bữa tối, cha Giang lại gặp phải triệu chứng như tối hôm qua, nằm im trên ghế không nhúc nhích, ngày hôm sau ông ta không đi g.i.ế.c lợn, ở nhà nằm một ngày, muốn nghỉ ngơi cho tốt, nhưng tối lại bắt đầu.
Sau khi tỉnh táo lại, nỗi sợ hãi trong lòng cha Giang cực độ, liên tục ba ngày đầu óc choáng váng, e là không phải bệnh nhỏ, ngày mai nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra, có bệnh cần chữa sớm.
Lần này không cần mẹ Giang thuyết phục, sáng hôm sau cha Giang đã đi Bệnh viện Nhân dân, mẹ Giang đi cùng, làm điện tim, lấy máu, chụp siêu âm, kết quả có chút gan nhiễm mỡ, nhưng không có vấn đề gì khác, sức khỏe rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cha Giang không tin vào kết quả khám bệnh, ông ta luôn nghĩ mình có bệnh nặng: "Bác sĩ, ngài kiểm tra kỹ lại đi, tôi liên tiếp ba ngày đều cảm thấy tim đập nhanh và chóng mặt, không thể nào là không có bệnh."
Phải chăng ông ta mắc phải bệnh hiếm gặp mà bệnh viện nhỏ ở thị trấn này không thể phát hiện ra?
"Ông thực sự rất khỏe mạnh, có thể là do tác động tâm lý, quá lo lắng và căng thẳng gây ra, hoặc ông nên đi du lịch để thư giãn?" Bác sĩ gợi ý.
"Tôi thực sự có bệnh, bác sĩ, ông có thể lấy thêm mẫu m.á.u nữa không, kiểm tra từ đầu đến chân?"
Cha Giang khăng khăng mình bệnh, không chịu rời đi, còn nắm c.h.ặ.t t.a.y bác sĩ không cho rời đi, tâm trạng rất kích động. Bác sĩ nhìn ông ta với ánh mắt đã thay đổi, nhẹ nhàng gợi ý: "Hay là ông thử đến phòng khám tâm thần xem?"
Rõ ràng là vấn đề về tinh thần.
Cha Giang sửng sốt, hiểu ra sau đó, tức giận không thôi, gầm lên: "Tôi không điên, tôi khỏe mạnh lắm, cậu là bác sĩ vớ vẩn, một bệnh nghiêm trọng như của tôi mà cậu cũng không tìm ra, về nhà g.i.ế.c lợn thôi!"
"Bác trai, phòng khám tâm thần không phải là điều trị bệnh điên, ông có chút lo lắng, để bác sĩ giúp ông điều tiết." Bác sĩ cố gắng thuyết phục cha Giang, bệnh tâm thần và bệnh thần kinh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
"Tôi không điên, cũng không lo lắng, tôi sẽ đi tỉnh thành khám!"
Cha Giang mắng bác sĩ một trận tơi bời, tức giận rời khỏi bệnh viện, mẹ Giang liên tục nói lời xin lỗi với bác sĩ.
"Bệnh tâm thần của chồng bà có vẻ nghiêm trọng, nên điều trị sớm, kéo dài sẽ càng trầm trọng hơn." Bác sĩ thành thật khuyên bảo.
"Biết rồi."
Mẹ Giang vội vàng chạy theo chồng, cha Giang ngồi co ro trước cửa bệnh viện, trên khuôn mặt thường ngày hung dữ bây giờ lại lộ ra vẻ mềm yếu và mơ hồ, mẹ Giang không khỏi mềm nhũn, suýt nữa thì nói ra sự thật.