Nữ Phụ Thức Tỉnh

Chương 229



Lục Trần nhếch mép, hai tay ôm lấy cô không để cô đi, anh còn thì thầm bên tai cô: "Không thả đâu, cô chạy thử xem!"

Hơi thở ấm áp của Lục Trần phả vào cổ Giang Hàn Yên, giống như những chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua, vừa nóng vừa ngứa, làm tim cô đập mạnh như trống.

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt thăm thẳm đó giống như một lỗ đen vũ trụ, có thể hút cô vào bên trong.

Không kiềm chế được, cô nuốt khan một cái, Giang Hàn Yên nhẹ giọng nhắc nhở: "Anh say rồi."

Người đàn ông này như đã biến thành một người khác, chắc chắn là đã uống rượu.

Tiếng cười nhẹ vang lên bên tai, lại một luồng hơi ấm phả vào cổ, giọng nói của Lục Trần mang theo ý cười: "Tối nay tôi không uống rượu."

Ban đầu anh chỉ hơi tức giận, muốn dọa dọa cô gái này, nhưng khi thấy Giang Hàn Yên hoảng sợ và lúng túng, anh lại không muốn buông tay, còn muốn nhìn cô lâu hơn nữa.

Ai bảo cô này không giữ miệng, nói anh được các bà giàu có nuôi.

Dù anh có c.h.ế.t đói, anh cũng không bán đứng phẩm giá và thân xác.

Đàn ông ăn bám, trong mắt anh, thà c.h.ế.t còn hơn sống như vậy.

Gương mặt Giang Hàn Yên đỏ bừng, hơi thở tràn đầy mùi hormone kích thích, đầu óc cô cũng trở nên choáng váng, phản ứng cũng chậm chạp hơn nhiều, không được nữa, cô phải rời đi thật nhanh nếu không thực sự sẽ say.

Rượu không say người tự say.

Lục Trần tối nay quá quyến rũ, lại còn đẹp trai nữa, cô không thể mắc sai lầm.

Lúc này Lục Trần cũng hơi bối rối, lần đầu tiên anh chăm chú quan sát khuôn mặt của Giang Hàn Yên như thế này, làn da mặt trắng nõn nà không tì vết, hầu như không thấy lỗ chân lông, đôi môi đỏ mọng hấp dẫn, mùi hương trên người cô cũng đặc biệt quyến rũ, khiến đầu óc anh có phần choáng váng.

Anh không thể kiềm chế mà cúi đầu xuống, hai bờ môi càng lúc càng gần, hơi thở của họ phả lên mặt nhau...

"Kim Thiểm Thiểm!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Hàn Yên bỗng nhiên hét lên, Lục Trần giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì Kim Thiểm Thiểm đã vừa chạy vừa bay tới, đôi mắt xanh biếc lấp lánh, chủ nhân của nó lại cho nó uống nước suối thần nữa rồi.

Kim Thiểm Thiểm chỉ muốn uống nước suối thần, chạy quá nhanh, không kịp phanh, đ.â.m sầm vào người Lục Trần.

Dù chỉ là một con gà, nhưng Kim Thiểm Thiểm không phải là gà thường, nó là một con gà linh khỏe mạnh, cú va chạm này không hề nhỏ.

Lục Trần bị bất ngờ, người lệch sang một bên, tay ôm lấy Giang Hàn Yên cũng buông ra, và khi anh vừa đứng vững, Giang Hàn Yên đã chạy trốn vào phòng, bên cạnh là Kim Thiểm Thiểm đang đứng hình.

Nước suối thần đâu?

Lục Trần tức tối nhìn con gà ngốc, Kim Thiểm Thiểm co rúm đuôi, chạy đi tìm gà mái.

Giang Hàn Yên nằm trên giường, má hồng như nước sôi, trong đầu cứ hiện lên khuôn mặt điển trai của Lục Trần, chẳng lẽ anh vừa nãy định hôn mình sao?

Chắc chắn không phải để luyện công, không khí lúc nãy không phải luyện công.

Giang Hàn Yên vỗ nhẹ vào mặt mình, không nhịn được cười, còn hơi tự hào, may mà cô phản ứng nhanh, nếu không đã bị gã đàn ông này lợi dụng.

Hừ!

Cô định làm một bà giàu độc thân, chẳng muốn yêu đương gì cả.

Nhưng nếu Lục Trần không ngại, cô có thể một lần yêu bằng thận.

Tất nhiên là động từ "yêu".

Giang Hàn Yên trằn trọc trên giường không sao ngủ được, Lục Trần cũng không biết đi đâu, hơn một tiếng sau vẫn chưa trở về ngủ, Giang Hàn Yên chán nản lấy sách y học ra đọc, khoảng mười một giờ thì nghe thấy tiếng bước chân ở cửa.

Ngay lập tức Giang Hàn Yên thu sách y học vào không gian, rồi quay người úp mặt vào tường, giả vờ ngủ, lại cố gắng dính sát vào tường, tránh xa Lục Trần bên kia.

Lục Trần vào phòng, thấy người kia cố gắng dính vào tường, rõ ràng là đang giả vờ ngủ. Người phụ nữ này khi ngủ, tay chân giang ra, thích lăn qua lăn lại, làm sao có thể yên lặng không động đậy được?