"Tôi hại chị? Giang Tư Viện chị có ngày hôm nay là tự tìm, chị và Điêu Đức Khải thông đồng hại tôi, tôi chỉ tự vệ mà thôi, hôm nay cơ hội cũng khá hiếm, hai người cứ tiếp tục tận hưởng đi!"
Giang Hàn Yên cúi xuống, cười rất vui, nhưng đối với Giang Tư Viện, nó lại làm lạnh sống lưng, cô ta run rẩy hỏi: "Cô... cô định làm gì?"
"Không có gì, chờ hơi chán nên tôi đi mua ít thuốc ở hiệu thuốc, chủ hiệu nói đó là hàng nhập khẩu, tốn tôi hai mươi đồng lớn đấy, đảm bảo làm hai người các cô sướng chết!"
Giang Hàn Yên lấy ra hai viên thuốc màu xanh từ túi xách, mỗi viên mười đồng, chủ hiệu thuốc mang ra một cách bí ẩn, nói đó là bảo bối của tiệm, không chịu bớt một xu.
"Đừng... Giang Hàn Yên, chị xin em, đừng làm thế, chị đã sai, chị xin lỗi em, hãy coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, được không?"
Giang Tư Viện đồng tử giãn nở, cô ta nhận ra hai viên thuốc này là cái gì, không thể tiếp tục như vậy được, cô ta không thể tiếp tục nữa.
Cô ta khóc lóc, nước mắt rơi lã chã, trông thật đáng thương, nhưng Giang Hàn Yên biết đó chỉ là nước mắt cá sấu, đợi khi con người ti tiện này hồi phục lại sức lực, lại sẽ giống như con rắn độc, hại người.
"Chuyện chưa từng xảy ra ư? Làm sao có thể, Giang Tư Viện, cái màng của cô đã mất, cô không còn trong sạch nữa, cô bị ô uế, cô biết không?"
Giang Hàn Yên cố tình nói những lời này để kích thích con người ti tiện này, quả nhiên, sắc mặt Giang Tư Viện trắng bệch, cô ta không ngừng lắc đầu, điên cuồng kêu lên: "Tôi không, tôi vẫn còn trong trắng, đừng nói nữa, xin cô đừng nói nữa."
"Cô còn bẩn thỉu hơn cả chuột trong cống rãnh, Giang Tư Viện, cô và mẹ cô giống nhau, cả hai đều là loại đàn bà dâm đãng, nào, hãy uống viên thuốc này và vui vẻ thỏa thích đi."
Giang Hàn Yên không phải là người tốt lành gì, nguyên tắc của cô là, người không phạm tôi, tôi không phạm người, nhưng nếu có ai khiêu khích, cô sẽ trả đũa gấp mười, gấp trăm.
Giang Tư Viện hôm nay to gan muốn hại cô, vậy thì chuẩn bị đón nhận sự trả thù của cô đi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đừng... Tôi không muốn uống, xin cô đấy, Hàn Yên, tôi là chị gái của cô mà..."
Giang Tư Viện nhắm chặt mồm, không chịu nuốt viên thuốc. Cô ta biết rõ, một khi đã uống thuốc này, cuộc đời sẽ như địa ngục trần gian, khổ sở không kém gì chết.
"Cha ruột cô là ông chủ Dương, chả có quan hệ gì với nhà Giang cả, chị em gì mà chị em. Huống hồ, cô định hại tôi như thế, làm sao tôi còn coi cô là chị được?"
Giang Hàn Yên liên tục cười lạnh, dùng sức kẹp chặt cằm con đàn bà ti tiện này, nhét viên thuốc vào miệng cô ta, 'gụt' một cái đã trôi xuống họng, sau đó vỗ vào lưng cô ta, đảm bảo viên thuốc đã chui vào dạ dày.
"Giang Tư Viện, nếu phải trách, hãy trách cô quá ngu ngốc, dám đến chọc giận tôi?"
Giang Hàn Yên vỗ nhẹ vào mặt Giang Tư Viện đầy sợ hãi, giọng cô nhẹ nhàng và êm ái, nụ cười thật xinh đẹp và ngọt ngào, nhưng lại khiến Giang Tư Viện run rẩy trong sợ hãi, mồ hôi lạnh thấm đẫm.
Cô ta giờ đã hối hận, cũng đã hiểu ra, Giang Hàn Yên đã thay đổi, không còn là đứa ngốc dễ bị bắt nạt như trước. Từ khi ở bên Lục Thần, Giang Hàn Yên đã trở thành một ác ma.
Giang Hàn Yên buông tay cô ta ra, đi vào phòng tắm để đút cho Điêu Đức Khải, dường như không quan tâm gì đến thân thể trần trụi của hắn ta, cô đã từng làm việc ở khoa nam học, những thứ này với cô không khác gì những tờ báo đã xem.
Điêu Đức Khải vẫn còn bất tỉnh, Giang Hàn Yên cũng không đánh thức hắn ta, trực tiếp đút thuốc vào miệng.
"Ọe..."
Giang Tư Viện cố gắng móc họng để nôn viên thuốc ra, nhưng không thể làm gì được.
"Đừng phí sức nữa, tận hưởng đi!"