Nữ Phụ Thức Tỉnh

Chương 239



"Nghe hay không?" Giang Hàn Yên cười hỏi.

Đậu Đậu gật đầu mạnh, tiếng đàn của dì Giang ngày càng hay.

Kim Thiểm Thiểm cũng gật đầu theo, nó không hiểu về đàn, nhưng nó biết đàn của chủ nhân là thứ tốt, nghe đàn có lợi cho việc tu luyện của nó.

"Giang Hàn Yên có điện thoại!"

Tiếng của bà chủ tiệm tạp hóa vang lên từ bên ngoài.

Giang Hàn Yên cất đàn cổ, chạy ra ngoài nhận điện thoại, là cuộc gọi từ cha cô, tiếng ồn ào vang lên từ ống nghe.

"Giang Tư Viện thế nào rồi?"

Giang Hàn Yên đang muốn tìm hiểu tình hình của kẻ ti tiện này, cuộc gọi đến đúng lúc.

"Vẫn còn ở bệnh viện, nhà Điêu cũng đã có người đến." Giọng nói của cha Giang rất hào hứng, ông ta và chú Giang cũng đang ở bệnh viện.

Điêu Đức Khải và Giang Tư Viện vận động quá độ, cơ thể suy kiệt quá nặng, bác sĩ bảo phải truyền vài chai glucose bổ dưỡng, nhất là Điêu Đức Khải, người yếu sẵn rồi, còn vận động thế này sợ rằng không còn sức mạnh nữa.

Nhưng điều này không phải là mối quan tâm của cha Giang, ông ta chỉ muốn biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

"Người ta không sao chứ?" Giang Hàn Yên tỏ vẻ quan tâm.

"Không sao, không c.h.ế.t được."

Cha Giang không mấy quan tâm, lại hỏi: "Hàn Yên này, con nghĩ nên đòi nhà Diêu bao nhiêu tiền là phù hợp?"

Ông ta và chú Giang bàn bạc suốt một đêm, vẫn không đưa ra được kết luận, đòi nhiều sợ nhà Điêu chơi xấu, đòi ít sợ thiệt thòi, suy đi nghĩ lại, nghĩ đến Giang Hàn Yên, cảm thấy cô chắc chắn có chủ ý.

"Tiền sính lễ?" Giang Hàn Yên hỏi.

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khinh bỉ, cha Giang coi thường nói: "Món hàng như vậy, nhà Điêu làm sao có thể lấy được, chỉ cần đòi bồi thường là được."

Ông ta cũng không có mặt mũi ép nhà Điêu phải lấy, dù sao không phải người đẹp như tiên nữ như Giang Hàn Yên nhà mình, ông ta có đạo đức nghề nghiệp, hàng không tốt tuyệt đối không bán cho khách hàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Hàn Yên lạnh lùng cười khẩy mà không phát ra tiếng, suy nghĩ độc ác của cha cô, đối phó với Giang Tư Viện quả thật rất thích hợp, quả nhiên kẻ xấu cũng cần kẻ xấu để mài giũa.

"Chỉ cần mười vạn thôi, nhiều hơn không phù hợp, dù sao Điêu Đức Khải cũng chịu thiệt."

Cô nghĩ ra một con số, trước tiên để cho cha mình kiếm được một ít tiền, sau đó lại để mẹ cô bỏ thêm chút thuốc, số tiền này sẽ chuyển vào túi cô.

Dù Giang Tư Viện bây giờ rất thảm, nhưng Giang Hàn Yên không hề đồng cảm, kẻ gây hại trước mới là kẻ hèn mạt nhất, nếu cô rơi vào hoàn cảnh như Giang Tư Viện bây giờ, cha cô cũng sẽ không chần chừ bán đứng cô như một món hàng.

Cha Giang là kiểu đàn ông bẩn thỉu, hoàn toàn không hiểu cách tôn trọng phụ nữ, trong mắt họ, phụ nữ cũng giống như hàng hóa, có thể tự do mua bán.

"Mười vạn cũng được."

Cha Giang đồng ý, ông ta cũng nghĩ đến con số mười vạn, nhà Điêu giàu có, chắc chắn có thể trả được.

"Làm sao mày biết Tư Viện và Điêu Đức Khải đã làm gì ở khách sạn sao?" Cha Giang rất tò mò.

"Cha quan tâm con biết làm gì, cha có thể kiếm thêm tiền mà không vui sao?"

Giang Hàn Yên không vui gì, cãi lại và cúp máy.

Cha Giang cũng không giận, từ khi con gái có thể chữa được bệnh của ông ta, bây giờ ông ta không dám ra vẻ với Giang Hàn Yên nữa.

"Anh trai, Hàn Yên nói bao nhiêu tiền?" Chú Giang hỏi hào hứng.

"Mười vạn, tao lấy tám vạn, mày lấy hai vạn." Cha Giang nói một cách cắt cổ.

"Tư Viện là con gái em, anh trai, anh làm vậy không đúng lắm." Chú Giang rất không hài lòng, sao hắn ta chỉ có hai vạn?

Giang Tư Viện còn gọi hắn ta là cha cơ mà!

Cha Giang trợn mắt, mắng mỏ dữ dội: "Tao không đúng mà mày muốn tao đi khách sạn bắt gian sao? Giang Tư Viện đó là đồ không biết xấu hổ, là đứa con hoang, mày còn dám nói sao? Ghét cái đầu xanh của mình à?"

Chú Giang sợ hãi co rúm cổ lại, lầm bầm nhỏ giọng: "Dù sao em cũng nuôi nấng nó lớn, hay là mỗi người một nửa đi?"