Nữ Phụ Thức Tỉnh

Chương 246



Lục Trần cũng đáp lại bằng ánh mắt: "Dùng từ hãy nhẹ nhàng một chút."

Anh lo Bạch Hải Đường không chịu nổi, ngất xỉu mất.

Giang Hàn Yên khinh thường hừ một tiếng, ngất cái gì, Bạch Hải Đường loại người này sức sống dai dẳng lắm, còn là một kẻ gây họa, sách viết bà ta đã hại c.h.ế.t con trai mình, tài sản kếch xù của Lục Trần đều trở thành của bà ta, rồi lại chảy vào tay Đường Học Hải.

Lục Trần thật là một nạn nhân của oan khuất!

Cô nhìn anh với ánh mắt đồng cảm, thật là bi thảm, nếu số phận không thay đổi, cuộc đời của nạn nhân oan khuất này chỉ còn lại có mười lăm năm nữa mà thôi.

Thật là ngắn ngủi!

Lục Trần bị ánh mắt của cô làm cho bối rối, tưởng rằng cô đang tức giận, liền cúi đầu ăn cơm, lờ đi cho xong. Mẹ anh khóc đã hàng chục năm nay, cũng chưa thấy c.h.ế.t đi, anh không quản nữa.

"Tiểu Trần, sao con có thể để cô ta nói mẹ như vậy, mẹ là mẹ của con đấy, mẹ mang nặng đẻ đau sinh con, vất vả nuôi con lớn, con lại đáp lại mẹ như vậy sao? Con cũng thấy mẹ như thế sao?"

Bạch Hải Đường che mặt, đau khổ nhìn con trai. Bà ta luôn giữ mình trong sạch, sao có thể nói bà ta lẳng lơ?

Điều đó đau đớn hơn cả cái chết!

Bà ta và Đường Chí Hoa ở với nhau rất đàng hoàng, không đăng ký kết hôn cũng chỉ vì chồng cũ của bà ta đã mất tích, trong lòng bà ta, người đàn ông đó đã chết, bà ta là góa phụ rồi, tái giá có gì sai?

Lục Trần ngẩng đầu lên, định nói vài câu, nhưng bị Giang Hàn Yên ngắt lời: "Trong nhà này bây giờ tôi làm chủ, Lục Trần không có quyền phát biểu, bà cũng đừng dùng chuyện mang thai mười tháng để áp đặt đạo đức lên anh ấy, ai bảo bà sinh ra anh ấy? Anh ấy cũng chẳng muốn dính líu đến một đôi cha mẹ gây họa như các người, có cha mẹ như vậy, còn không bằng mồ côi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bạch Hải Đường lảo đảo, trông như sắp ngất, nhưng một câu của Giang Hàn Yên đã khiến bà ta giật mình tỉnh lại.

"Bà ngất đi, tôi sẽ lập tức ném bà ra đường, ngoài đường vô số người vô gia cư, bà cứ đợi đấy!"

Bạch Hải Đường hoảng sợ đứng thẳng người, bà ta tin rằng Giang Hàn Yên có thể làm điều đó, người phụ nữ này vô tình, vô nghĩa và tàn nhẫn, độc hơn cả rắn độc.

Lục Trần nhếch mép, trong lòng cảm thấy một niềm vui khó tả. Những năm qua anh phải chịu đựng nhiều điều từ mẹ mình mà không thể phản kháng, thực sự rất uất ức. Giang Hàn Yên đã thay anh phát tiết cơn giận này.

Và Giang Hàn Yên đã nói lên tiếng lòng của mình, anh cũng không muốn được Bạch Hải Đường sinh ra.

Nếu có thể chọn, anh muốn có một người cha chăm chỉ, có trách nhiệm và một người mẹ biết bảo vệ mình. Không nhất thiết phải dịu dàng xinh đẹp, dù giống như thím Từ – dù hơi thị phi nhưng bà ta vẫn bảo vệ con trai mình.

Yêu cầu của Lục Trần đối với một người mẹ tốt rất thấp, chỉ cần bà ta biết bảo vệ con là một người mẹ tốt, những thứ khác không quan trọng.

Giang Hàn Yên khịt mũi, càng khinh thường Bạch Hải Đường hơn, ngất cái gì, toàn là giả vờ.

Cô rất quen thuộc với thủ đoạn của những người đàn bà giả tạo này, Bạch Hải Đường rơi vài giọt nước mắt, cô biết ngay bước tiếp theo bà ta sẽ làm gì.

"Lần trước tôi đã cảnh cáo bà, bà và Đường Chí Hoa đóng cửa ở nhà riêng của mình, cũng không làm phiền tới tôi và Lục Trần, mọi người sống yên ổn thì tốt, nhưng bà cứ phải chạy đến làm phiền, đừng trách tôi không khách sáo. Bà về mà hỏi Đường Chí Hoa xem, năm đó Lục Trần tại sao lại bỏ học? Ông ta dám thề trước Phật, việc Lục Trần bỏ học không phải do ông ta làm bậy sao?"

Giang Hàn Yên hỏi lạnh lùng, dù cô vẫn chưa rõ chi tiết nhưng chắc chắn rằng Đường Chí Hoa đã làm điều gì đó xấu xa.