"Nửa tháng, nhưng lần này cha đã làm tổn thương đến 'dương khí tiên thiên', cần dùng đến những loại thuốc quý để bồi bổ, cha có biết 'dương khí tiên thiên' là gì không? Đó là cái cha mang theo từ bụng mẹ, dương khí đủ thì sống lâu, dương khí yếu thì cơ thể yếu, con phải giúp cha bồi bổ lại cái dương khí tiên thiên này." Giang Hàn Yên vừa thật vừa giả lừa gạt.
Thực ra cha Giang không đến nỗi quá yếu, chỉ cần ngừng thuốc, nghỉ ngơi vài ngày, uống một bát nước pha chút suối thần thì sẽ phục hồi, nhưng mà cha Giang trong tay vẫn còn bốn mươi ngàn.
"Bổ, nhất định phải bổ lại, Hàn Yên, cha trông cậy vào con."
Cha Giang tin tưởng không nghi ngờ, không trách ông ta không còn chút sức lực nào, hóa ra là 'dương khí tiên thiên' bị tổn thương, dù tốn bao nhiêu tiền ông ta cũng phải bồi lại, ông ta còn muốn sống thọ trăm tuổi cơ mà.
"Thuốc khá là đắt đấy."
"Không sợ, cha có tiền."
"Được, con tính toán, khoảng ba bốn mươi ngàn thôi."
Giang Hàn Yên nhanh chóng tính toán xong, rất tình cờ trùng khớp với số tiền tiết kiệm của cha Giang, cha Giang cắn răng, gật đầu.
Mạng quan trọng hơn tiền bạc!
Chi!
Biết mình đã có cơ may sống thêm vài chục năm nữa, cha Giang hoàn toàn yên tâm, chìm vào giấc ngủ sâu, tiếng ngáy như sấm vang, những ngày qua ông ta luôn nghi ngờ mình sắp chết, không có một đêm nào ngủ ngon.
Giang Hàn Yên và mẹ Giang ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, mẹ Giang thở dài, hỏi nhỏ: "Cha con còn sống được bao nhiêu năm nữa?"
"Mẹ thế mà muốn ông ấy c.h.ế.t à?"
Giang Hàn Yên lạnh lùng cười một tiếng, người phụ nữ này thật là gan lớn.
Mẹ Giang sợ hãi đến mức mặt tái mét, vội vàng lắc đầu: "Không, mẹ làm sao mong cha con c.h.ế.t được, nếu ông ấy c.h.ế.t thì mẹ biết làm sao đây!"
Bà ta không biết kiếm tiền, việc đồng áng cũng không làm nổi, nếu chồng thực sự gặp chuyện, bà ta còn không sống nổi nữa.
Bà ta thực sự mong chồng mình sống tốt, chỉ là lo lắng thuốc nhiều quá, ảnh hưởng đến tuổi thọ của chồng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vậy mẹ mong ông ấy sống đến bao nhiêu tuổi?" Giang Hàn Yên bất ngờ hỏi.
"Sáu mươi tuổi."
Mẹ Giang bật ra câu nói đó rồi lập tức bịt miệng lại, ánh mắt hoảng sợ, bà ta vô tình nói ra suy nghĩ trong lòng mình ư?
Bà ta đã tính toán kỹ, chồng bây giờ 42 tuổi, đến 60 tuổi còn có thể g.i.ế.c mổ lợn được 18 năm nữa, tiền kiếm được có lẽ đủ để bà ta sống qua ngày, và ông chồng cũng không cần phải sống tiếp, hàng ngày không là đánh là chửi, bà ta đã chán ngấy.
Nhưng những lời này không thể nói ra được.
"Mẹ không có ý đó, mẹ mong cha con sống lâu trăm tuổi, thật đấy."
Mẹ Giang vội vàng giải thích, Giang Hàn Yên nhìn bà ta với ánh mắt như cười như không, rồi bước xuống lầu.
Những chuyện rắc rối của hai người này cô không muốn quản, đi đến Thượng Hải sau này, mắt không thấy tim không phiền, để cho hai người này tự mèo mả gà đồng.
"Hàn Yên, cha con thế nào rồi?" Mẹ Giang chạy xuống lầu hỏi.
"Không c.h.ế.t được đâu, nhưng mẹ cho uống quá nhiều thuốc, đã làm tổn thương cơ thể, cần dùng thuốc tốt để điều dưỡng." Giang Hàn Yên nói một cách vừa thật vừa giả.
"Vậy cần bao nhiêu tiền?"
"Ba bốn mươi ngàn đó, mẹ nghĩ con lừa đảo à?"
Giang Hàn Yên lườm một cái, lần này cô không thể lại cho mẹ Giang tiền nữa, người phụ nữ này chỉ thấy tiền là mắt sáng, đã nếm thử một chút ngọt ngào thì dám tự ý tăng liều lượng thuốc, nếu lại cho tiền, chỉ sợ chuyện sát phu cũng dám làm.
Mẹ Giang sắc mặt thay đổi, ngập ngừng nói: "Thật sự cần nhiều tiền vậy sao!"
"Còn không ư?"
Giang Hàn Yên cười lạnh một tiếng, biết ngay là người phụ nữ này muốn tiền.
"Không dùng thuốc bổ có được không?" Mẹ Giang vẫn chưa từ bỏ, bà ta muốn tiết kiệm tiền để dưỡng già, lần này có bốn mươi ngàn, có thể kiếm được vài nghìn chứ?