Lòng Giang Hàn Yên khẽ rung động, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ gì, vẫn cau mày chờ Lục Trần mở lời trước.
"Trên đường có bà lão bán hoa, trông tội nghiệp quá."
Lục Trần chủ động đưa bó hoa cho cô, còn nói: "Anh không biết cắm hoa, em mang về đi."
Lòng Giang Hàn Yên thực ra đã nở hoa, con gà trống keo kiệt này ngay cả trứng cũng tiếc nuối không dám ăn thêm quả nào, sao có thể mua hoa của bà lão bán hoa ven đường?
Chắc chắn là anh cố ý mua cho mình, nhưng lại không chịu thừa nhận, hừ, tên đàn ông khẩu thị tâm phi!
Giang Hàn Yên nghiêng mắt nhìn anh một cái, vẻ mặt nghiêm túc nhận lấy bó hoa, sau đó tìm một cái bình và kéo, tỉa một chút rồi cắm vào ba bình, một bình đặt trên bàn ăn, một bình trong phòng ngủ của họ, và một bình đặt cạnh máy truyền hình.
Ngôi nhà đơn sơ bỗng chốc trở nên sống động và lãng mạn vì ba bình hoa này, cũng khiến cho ngôi nhà có phong cách hơn một chút.
Lục Trần cảm thấy rất dễ chịu và vui mắt, không trách được những người giàu có lại thích cắm hoa trong nhà, quả thực rất đẹp, chỉ là tốn kém một chút.
Giang Hàn Yên cắm xong hoa, ngắm nghía một lúc, góc mắt liếc thấy một con gà trống sắt, lén lút lấy ra một hộp màu đỏ, đặt lên bàn, trong lòng không khỏi buồn cười, lại mua cái gì nữa đây?
Cô mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay vàng, lấp lánh, rất đẹp, có vẻ như con gà trống sắt này đã chi ra khá nhiều.
"Chẳng lẽ lại là bà lão bán hàng bên đường?" Giang Hàn Yên cố ý hỏi.
"Tiệm vàng đang có khuyến mãi, giảm giá 50%."
Lục Trần nói dối không chớp mắt, chiếc vòng tay này là thứ đắt đỏ nhất, tốn vài ngàn khối, người phụ nữ này chắc chắn sẽ thích mà?
"Tiệm vàng nào vậy, rẻ vậy, tôi sẽ mua thêm một ít nữa."
Giang Hàn Yên hỏi một cách giễu cợt, cứ việc nói dối, giảm giá 50% cũng nói ra được.
"Chương trình khuyến mãi đã kết thúc rồi, tối nay ăn gì?"
Lục Trần đổi chủ đề, nếu cứ tiếp tục nói, anh ta sợ sẽ bị lộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Gió Tây Bắc!"
Giang Hàn Yên hừ một tiếng, đặt hộp quà lên bàn rồi đi vào bếp nấu cơm.
Lục Trần nhíu mày, sao lại không nhận nhỉ, lúc nãy không phải rất thích sao?
Anh suy nghĩ một hồi, rồi nhét hộp quà vào tay Đậu Đậu, chỉ về phía bếp và nói: "Cho dì Giang."
Đậu Đậu gật đầu, cầm hộp quà chạy vào bếp, đưa cho Giang Hàn Yên, rồi còn chỉ tay ra ngoài, ý là chú Lục bảo cho.
"Không tên không họ, dì không dám nhận đâu."
Giang Hàn Yên không nhận, cô muốn Lục Trần đích thân tặng quà, tặng quà có làm gãy tay anh à?
Đậu Đậu đành cầm hộp quà ra ngoài, đưa cho Lục Trần, còn giơ hai tay ra, ý là cậu cũng không làm gì được.
Lục Trần cau mày, tạm thời cất hộp quà đi, tối sẽ tặng, ngại quá khi tặng trước mặt con nít.
Tối hôm đó họ không ăn gió Tây Bắc, mà ăn cá kho tộ, ốc xào cay và canh mướp thịt. Bầu không khí trên bàn ăn có chút kỳ lạ, không ai nói chuyện, chỉ cặm cụi ăn, nhưng hoa trên bàn thì lại rất đẹp.
Đậu Đậu nhìn Giang Hàn Yên, sau đó nhìn Lục Trần, và quyết định rằng mình nên ngắm hoa thôi, vì người lớn quá khó đối phó.
Kim Thiểm Thiểm không dám lên tiếng, gần đây nó không dám vào nhà, chỉ ở trong tổ mới an toàn, nhưng bầu không khí ngột ngạt này quá khó chịu, biết đến bao giờ mới kết thúc.
Kim Thiểm Thiểm là gà luôn suy nghĩ nhiều, nằm trong tổ và suy nghĩ không ngừng.
Một con gà mái nhỏ đến, một trong những con gà yêu thích của nó, và chúng đã có những khoảnh khắc ấm áp cùng nhau.
Kim Thiểm Thiểm cảm thấy tốt hơn một chút, thậm chí đã bắt một con sâu tặng cho gà mái, và gà mái đã hạnh phúc trở về nhà bên cạnh.
Mắt Kim Thiểm Thiểm sáng lên, giống như cậu bé thông minh Tiểu Nhất, nó đã có một ý tưởng. Gà mái thích sâu, và càng béo càng tốt, để dỗ dành gà mái chỉ cần một con sâu ngon là đủ.