Quả thật là chưa từng thấy!
"Con gà này nuôi thật tốt, bóng loáng ánh sáng." Một ông lão chân thành khen ngợi, ánh mắt thèm thuồng.
Nếu nhà mình có một con gà uy phong như thế thì tốt biết mấy.
Tráng Tráng chạy tới đỡ Đậu Đậu dậy, thấy cánh tay bạn mình trầy xước đầy máu, tức giận kêu lên: "Bà Vương ơi, Đậu Đậu bị thương, chảy nhiều m.á.u lắm, do mẹ Đinh An Kỳ đẩy."
Bà Vương bước tới, thấy vết trầy trên tay Đậu Đậu thật sự khá lớn, bà ta không khỏi nặng mặt, dù vì lý do gì đi nữa thì người lớn bắt nạt trẻ con cũng không đúng, lại còn động thủ nữa, thật là không ra gì.
Xứng đáng bị gà mổ!
"Bà Vương ơi, là Đinh An Kỳ trước tiên bắt nạt Kim Thiểm Thiểm, nhổ lông m.ô.n.g Kim Thiểm Thiểm, đau lắm."
"Đúng vậy, Đinh An Kỳ còn bảo mẹ bạn ấy nhổ, bắt nạt Đậu Đậu, hung dữ c.h.ế.t đi được."
"Kim Thiểm Thiểm chỉ cố gắng bảo vệ Đậu Đậu mới cắn người."
Mấy đứa trẻ khác cũng chạy tới tố cáo, chúng nhìn thấy rõ ràng, chính mẹ Đinh An Kỳ là người bắt nạt, Kim Thiểm Thiểm thật đáng thương.
"Mẹ mua bằng tiền, con gà là của nhà tôi!" Đinh An Kỳ vẫn còn nước mắt trên mặt, bất bình lên tiếng, con gà vốn là của nhà cô bé, sao lại không được nhổ lông?
Cô bé còn muốn bảo bà nội nấu con gà này, tối nay uống canh gà, hừ!
"Chưa bán, tiền hôi của nhà cậu cầm về đi!"
Đậu Đậu nhặt hai mươi đồng đã ném đi, ném lại cho Đinh An Kỳ.
"Nhà cậu là bọn cướp, Đậu Đậu chưa đồng ý bán, cũng không lấy tiền của mẹ cậu, Kim Thiểm Thiểm là của Đậu Đậu." Tráng Tráng tức giận hét lên, cậu nhóc rất ghét Đinh An Kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cả gia đình Đinh An Kỳ nữa, từ già đến trẻ đều đáng ghét, sống đối diện nhà họ, phiền phức lắm.
Những đứa trẻ khác cũng bắt đầu ồn ào, tất cả đều chỉ trích Đinh An Kỳ, vì họ đều không thích Đinh An Kỳ.
Bà Vương từ từ hiểu rõ mọi chuyện từ tiếng ồn ào của lũ trẻ, rõ ràng là mẹ con Đinh An Kỳ đã sai, con gà trống này là thú cưng của Tiểu Giang, không phải gà thường, làm sao có thể tùy tiện nhổ lông được?
Hơn nữa, cách cư xử của gia đình Đinh An Kỳ thật sự không được lòng ai, họ có mối quan hệ xã hội rất tệ trong khu phố, Bà Vương cũng không thích họ.
"Thím Vương ơi, cứu với..."
Mẹ Đinh An Kỳ chạy tới, ôm lấy bà Vương cầu cứu. Bình thường luôn trang điểm kỹ càng, tóc chải chuốt không một sợi rối, bây giờ mẹ Đinh An Kỳ tóc tai rũ rượi, lớp trang điểm bị nước mắt làm trôi thành màu sắc lòe loẹt, mặt bẩn đến nỗi chó cũng không liếm.
"Chỉ là một con gà mà thôi, làm gì mà hoảng, đi qua một bên!"
Bà Vương khinh thường đẩy ra, bà ta luôn không thích những người trang điểm đậm, lớp phấn trên mặt như quét tường, son môi như máu, mắt trang điểm đậm như gấu trúc, còn không bằng một con ma quỷ.
"Kim Thiểm Thiểm, trở lại đây!"
Đậu Đậu gọi một tiếng, Kim Thiểm Thiểm lập tức thu cánh lại, ngoan ngoãn đứng bên cạnh chủ nhân nhỏ. Những người xung quanh đều ngạc nhiên, chưa bao giờ thấy con gà nào thông minh như vậy.
"Khóc cái gì mà khóc, tôi đã rõ ràng mọi chuyện, ban đầu là do cô sai, con gà của người ta cô lấy cái gì mà nhổ lông? Mấy sợi tóc trên đầu cô, tôi nhổ tùy tiện cô có vui không? An Kỳ còn nhỏ không hiểu chuyện, cô ăn cơm nhiều chục năm rồi mà cũng làm theo? Còn có mặt mũi bắt nạt trẻ con, nhìn xem, tay của Đậu Đậu còn chảy m.á.u kìa!"
Bà Vương nắm lấy cánh tay của Đậu Đậu, bắt người phụ nữ này nhìn cho kỹ.
"Ai bảo thằng bé lại chặn tôi lại, tôi đâu có cố ý!"
Mẹ Đinh An Kỳ lướt tuỳ ý nhìn, chẳng thấy có gì đáng quan tâm, đứa trẻ không biết điều, tự nó lao vào, có liên quan gì đến chị ta?
"Cô nói cái gì vậy, người ta còn không được ngăn cản khi cô bắt nạt con gà của họ sao? Tôi nói không rõ với cô, tôi sẽ nói chuyện với chồng cô sau!"