Nữ Phụ Thức Tỉnh

Chương 334



"Tôi biết rồi, nhất định sẽ tôn trọng." Mẹ vợ vâng lời, bà ta không dám đắc tội với người cao minh như vậy, nhất định phải tôn trọng.

Vu Kim Quý nhìn con gái mình nghiêm khắc.

"Con biết rồi ạ."

Người phụ nữ béo cũng đồng ý, dù sao thì sau này thấy Giang Hàn Yên thì chị ta cũng chỉ cần tránh đi là được, không dám đắc tội thì cứ tránh xa. Dù sao cũng không thể cung kính cô ta như một hồ ly tinh được.

Từ lúc đến bệnh viện cho đến lúc về nhà, chỉ chưa đầy một tiếng đồng hồ, nhẹ nhàng kiếm được hai mươi lăm ngàn, Lục Trần trong lòng hơi xao động, anh là đàn ông, là trụ cột của gia đình, không thể có khả năng kiếm tiền kém hơn vợ.

Anh quyết định đi dạo quanh xem ở Thượng Hải này có thể nhận thầu công trình gì không.

"Tiểu Giang, chuyện ở bệnh viện thế nào?" Bà Vương và mọi người vẫn đang ngồi mát trong hành lang.

"Không sao cả."

Giang Hàn Yên đứng trong hành lang, nói chuyện với Bà Vương và mọi người, tranh thủ tìm hiểu thêm một chút tin tức địa phương.

Lục Trần về nhà thay một chiếc áo sơ mi và quần dài, trong chớp mắt biến thành một vị tổng tài bá đạo, chuẩn bị ra ngoài phải có phong độ, đây là điều Giang Hàn Yên thường nói, anh cũng dần bị ảnh hưởng, khi ra ngoài làm việc chính đáng, nhất định phải thay đổi bộ dạng.

"Anh đi xung quanh chút."

Lục Trần nói với Giang Hàn Yên.

"Tối nay anh về ăn cơm nhé?" Giang Hàn Yên ngắm nhìn không kiêng nể, trước mặt là mỹ nam.

"Về chứ."

Lục Trần mỉm cười, bước đi thật nhanh.

Đợi khi anh đi xa, Bà Vương mới nói: "Tiểu Giang, Tiểu Lục nhà cháu trông thật là điển trai, còn đẹp trai hơn cả ngôi sao, như người đó ở Cảng Thành, tên là gì ấy nhỉ, con gái bác mê c.h.ế.t người ta, bác thấy chẳng bằng Tiểu Lục."

Bà ta đã nhiều tuổi rồi, nhìn Tiểu Lục còn giao động, huống hồ những cô gái trẻ không phải loạn lên à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Người đó tên là Lưu Đức Hoa, con gái tôi cũng thích anh ta." Một bà khác nói.

"Đúng, đúng là cái tên đấy, hình như là một trong Tứ Đại Kim Công." Bà Vương gật gù mạnh.

Giang Hàn Yên khóe miệng giật giật, Tứ Đại Thiên Vương biến thành Tứ Đại Kim Công.

"Vẫn là Vương Tâm Cương đẹp trai, còn có Triệu Đan nữa." Một bà khác không thích Tứ Đại Thiên Vương, thần tượng thời trẻ của bà là Vương Tâm Cương và Triệu Đan, cùng Chu Lý Kinh, đều là những anh chàng lông mày rậm mắt to, đẹp trai ngời ngời, đầy khí chất, đẹp trai hơn nhiều so với những người ở Cảng Thành.

"Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười." Bà Vương giỏi làm hòa.

Giang Hàn Yên nghe các bà lớn tuổi này tám chuyện phiếm, thấy khá thú vị. Chuyện gia đình này, chuyện gia đình kia, ai ngoại tình, ai nuôi bồ nhí, con ai học dốt, con gái nhà ai lấy được chàng rể tốt...

"Mẹ, cha đâu rồi?"

Lỗ Thiên Lãng đến, anh ta đã xin nghỉ phép đặc biệt để đưa cha đi kiểm tra sức khỏe tại bệnh viện.

"Cha đang xem TV trên lầu, con xin nghỉ liên tục không tốt đâu, sếp sẽ nói đấy." Bà Vương không hài lòng chỉ trích, cảm thấy thái độ làm việc của con trai không giống ai.

"Con đã nói với sếp rồi, không sao cả."

Lỗ Thiên Lãng mỉm cười với Giang Hàn Yên, rồi lên lầu tìm cha mình. Một lúc sau, ông Lỗ mặt mày cau có xuống lầu, vừa cãi nhau với con trai. Ông ta cho rằng không cần phải lãng phí tiền đi bệnh viện, nhưng con trai kiên quyết đòi đi.

"Mẹ cũng đi."

Bà Vương không yên tâm, đi theo sau.

Giang Hàn Yên về nhà xem TV, giờ tiền của cô đã đủ để trả nợ trước hạn, nhưng trả hay không không quan trọng, lãi suất không cao, mỗi tháng chỉ vài trăm tiền vay mua nhà mà thôi.

Lục Trần đi bộ ngoài đường một hồi, chiều tối mang về một người, chính là Lỗ Thành.

"Chị dâu, chào."

Lỗ Thành nói rất ngọt, còn mang theo một quả dưa hấu to, mua ở cửa hàng trái cây gần cổng khu phố.