"Tâm Niếp, hay là mình học ngoại trú đi, mẹ mua cho con một căn nhà gần trường, thuê thêm người giúp việc, ở đó sẽ thoải mái hơn ở đây." Người phụ nữ không hài lòng với sự giản dị của ký túc xá, quay sang nói với chồng: "Lát nữa đi mua nhà luôn, phải mua căn to."
"Được, nhất định phải to!"
Người đàn ông hoàn toàn tán thành, con gái ông ta tuyệt đối không thể ở trong ngôi nhà tồi tàn này.
Tiếp theo, Điền Tâm Tâm bất lực nhìn cha mẹ mình, vất vả lắm mới thi đỗ ra ngoài, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tình yêu nặng nề của cha mẹ. Ôi! Tình yêu quá sâu đậm, thực ra cũng là một gánh nặng!
"Nhà trường không cho học ngoại trú, bắt buộc phải ở lại ký túc xá, mà leo lầu cũng giảm cân được, thấy cũng tốt."
Điền Tâm Tâm kiên nhẫn phản đối với cha mẹ, cô ta không muốn ở ngoài, cuối cùng cũng có thể ở trong trường, còn rất vui mừng.
Sáu năm tiểu học, ba năm trung học cơ sở, ba năm trung học phổ thông, cô ta đều là học ngoại trú, cấp ba muốn xin ở ký túc, nhưng bị cha mẹ từ chối, cha cô ta liền mua ngay một căn nhà gần trường, mẹ đi theo học, ba bữa một ngày toàn cá lớn thịt nhiều, những miếng thịt trên người cô ta, đều là cái giá của tình yêu cha mẹ!
"Giảm cái gì mà giảm? Con đâu có mập, như thế này vừa vặn, không được giảm cân đâu, may mắn cũng giảm mất!"
Mẹ Điền không vui nhìn con gái, trong mắt bà, con gái đẹp hơn cả Dương Quý Phi.
"Đúng, Tâm Niếp con như thế cha còn thấy gầy, đừng tiết kiệm ăn uống nhé, nếu không quen ăn ở căng tin thì đi nhà hàng ăn, tiền không đủ xài thì gọi cho cha." Cha Điền và vợ hát đôi, mạnh mẽ phản đối việc con gái giảm cân.
Con gái đẹp đến thế, gầy đi thì không xinh nữa.
Điền Tâm Tâm bất lực dựa tay lên trán, cảm thấy ngột ngạt, trên đời này chỉ có cha mẹ cô ta mới có thể mù quáng nói rằng mình gầy.
Giang Hàn Yên kìm nén cười quan sát Điền Tâm Tâm, cao khoảng 160 cm, da trắng muốt, thực ra không hề béo, lại còn mũm mĩm rất đáng yêu, giống như một viên bánh bao tuyết, thấy là muốn véo một cái.
Và cô gái này có tính cách rất tốt, không hề bị người lớn chiều chuộng hư.
"Chào các bạn, mình là Điền Tâm Tâm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Điền Tâm Tâm cười và chào hỏi mọi người, cô nằm giường dưới, không cần phải tự mình làm gì, mẹ Điền làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ vài ba động tác đã xếp xong giường.
Cha Điền còn lấy ra một mảnh vải hoa, đóng một tấm rèm giường, kéo lên liền tạo thành một không gian riêng.
"Các bạn ở chung một phòng, phải học hỏi và giúp đỡ lẫn nhau, Tâm Tâm, con và các bạn phải sống hòa thuận, không được như ở nhà hay nổi giận." Mẹ Điền rất hoạt bát, chủ động nói chuyện với mọi người.
"Đúng đúng, học hỏi lẫn nhau để tiến bộ!" Cha Điền gật đầu tán thành.
Cặp vợ chồng này để lại ấn tượng tốt, không vì giàu có mà áp đặt người khác.
Họ có giọng nói rất đặc trưng của tỉnh Chiết Giang, Giang Hàn Yên nghe ra ngay, cảm thấy rất thân thiết, họ là người cùng quê với cô.
Một sinh viên khác đến, là bạn cùng phòng trên giường của Điền Tâm Tâm, tên là Lưu Linh Na, mặc chiếc áo phông đã phai màu, hơi thấp, dáng vẻ bình thường, da cũng hơi thô ráp, vẫn mặc quần trường cấp ba, giày thể thao cũng đã cũ.
Lưu Linh Na cười e thẹn, rõ ràng là người có tính cách hướng nội, lặng lẽ xếp giường, chị ta một mình đến nhập học, va li cũng cũ, quần áo không nhiều.
Sau khi xếp xong giường, Lưu Linh Na ngồi thẫn thờ, không nói chuyện với ai.
Không khí trong phòng hơi yên tĩnh, may mắn là có thêm bạn cùng phòng đến, người cuối cùng, tên là Chu Ngọc Tâm, nằm giường chưa dán giấy ghi tên.
Chu Ngọc Tâm rất gầy, mặt tái nhợt, kính mắt dày, sau lưng có cha mẹ đi theo.
"Ngọc Tâm, con đừng làm gì, mẹ làm đây."
"Ngọc Tâm con ngồi xuống."
"Ngọc Tâm đừng đọc sách nữa, mắt sẽ không chịu nổi đâu."
"Ngọc Tâm, mẹ đã xin phép trường, con có thể học ngoại trú."