"Chứng minh của phòng ban đường phố có được không ạ?" Giang Hàn Yên hỏi.
"Được, nhưng phải có đóng dấu công chứng."
"Được, ngày mai em mang qua."
Giang Hàn Yên đồng ý, quay lại nhờ bà Vương làm giấy chứng nhận.
Giang Hàn Yên lắng nghe mối quan tâm của cố vấn về tình hình tài chính của mình: "Nếu có khó khăn về kinh tế, em cũng có thể đề nghị viết báo cáo."
"Cảm ơn thầy, tài chính của em còn ổn, xin để hỗ trợ tài chính cho các bạn sinh viên khác gặp khó khăn hơn ạ." Giang Hàn Yên từ chối.
Buổi chiều không có việc gì, Giang Hàn Yên trở về khu dân cư, tìm bà Vương mà thường ngày hay ngồi nói chuyện phiếm dưới đất, nhưng hôm nay lại không thấy bà lão đâu. Cô liền tìm đến nhà bà ta.
Bà Vương mở cửa, mắt sáng lên khi nhìn thấy Giang Hàn Yên, vui mừng nói: "Tiểu Giang đến rồi à, bác đang định đi tìm cháu đấy."
"Bác tìm cháu có chuyện gì vậy?"
Giang Hàn Yên quét mắt qua căn phòng, thấy có vài người ngồi, trong đó có Lỗ Thiên Lãng và một đôi vợ chồng trung niên, có lẽ là con gái và con rể của bà Vương.
Sắc mặt Lỗ Thiên Lãng cũng rạng rỡ lên, vừa rồi anh ta và mẹ đi lên lầu tìm người, nhưng Giang Hàn Yên không có ở đó, bây giờ cả nhà họ đều không biết phải làm sao.
Nhìn thấy Giang Hàn Yên, bỗng nhiên họ cảm thấy yên tâm, cảm giác cô chắc chắn có cách.
"Tiểu Giang, kết quả kiểm tra của ông nhà bác ra rồi, không tốt lắm, bác sĩ nói trong đầu ông ấy có cái gì đó, trông không phải là thứ tốt, và vị trí nó mọc cũng xấu, bác sĩ không chắc chắn có thể phẫu thuật."
Bà Vương nói dở câu đã rơi nước mắt, bà ta và chồng thường rất khỏe mạnh, làm sao bỗng nhiên lại mọc thứ xấu xa như vậy trong đầu? Hơn nữa là phẫu thuật trên đầu, nếu không thể rời khỏi bàn mổ thì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ông Lỗ ở đâu?" Giang Hàn Yên không thấy ông Lỗ.
"Ông ấy đi câu cá với mấy người bạn rồi, Tiểu Giang, cháu nghĩ nên làm gì bây giờ?"
Bà Vương siết c.h.ặ.t t.a.y Giang Hàn Yên, hoàn toàn không biết phải làm gì.
"Bác sĩ còn nói gì nữa không?" Giang Hàn Yên hỏi.
"Bác sĩ chỉ nói rằng vị trí của nó không tốt, không dễ phẫu thuật, nên điều trị bảo thủ, để nó tiếp tục phát triển." Bà Vương đầy nước mắt, dù bà lão không hiểu lắm nhưng cũng biết thứ này càng lớn thì càng khó xử lý, chắc chắn phải sớm loại bỏ nó.
Nhưng lời bác sĩ cũng có lý, vị trí không đúng, không phẫu thuật có thể còn không sao, một khi mở d.a.o có thể người ta sẽ không còn nữa, bà lão và các con không dám đưa ra quyết định này.
Giang Hàn Yên nhíu mày, cô không phải là không coi trọng y học phương Tây, y học phương Tây và y học phương Đông mỗi loại có ưu và nhược điểm, nhưng cô không thực sự đồng ý với phương pháp điều trị của y học phương Tây, là cứ hư đâu cắt đó, người khỏe mạnh cũng bị cắt không còn nguyên vẹn.
Mỗi bộ phận trên cơ thể con người đều có chức năng của nó, trừ khi thực sự cần thiết, tốt nhất là không nên loại bỏ.
"Các người đừng quá lo lắng, thực ra bệnh của ông Lỗ không nghiêm trọng, cũng không cần phải phẫu thuật. Nếu các người tin cháu, cháu có thể chữa trị, nhưng các người phải tin tưởng tôi, không được hoài nghi. Hơn nữa, cháu thu phí hơi cao vì cần sử dụng những dược liệu tốt." Giang Hàn Yên cười nói.
"Thật sự có thể chữa được không? Có cần phẫu thuật không?" Bà Vương kích động hỏi.
"Tất nhiên là không cần, cháu là bác sĩ Đông y, chỉ cần châm cứu và dùng thuốc là được."
"Vậy thì tốt quá, Tiểu Giang, ông già nhà bác nhờ cậy vào cháu đấy, bao nhiêu tiền bác cũng sẵn lòng." Bà Vương vui mừng khóc, cuối cùng cũng nghe được tin tốt, bà lão rất tin tưởng Giang Hàn Yên, không hề nghi ngờ.
"Mẹ, chúng ta nên bàn bạc thêm." Người phụ nữ trung niên đeo kính dịu dàng khuyên bảo, chị ta là chị của Lỗ Thiên Lãng, tên là Lỗ Thiên Khiết, là giáo viên của một trường tiểu học chủ chốt, không hoàn toàn đồng ý với việc mẹ mình giao phó sức khỏe của cha cho một cô gái trẻ không rõ lai lịch.