Nữ Phụ Thức Tỉnh

Chương 360



"Thật à?"

"Mẹ tận mắt thấy đấy, nhiều người trong khu cũng thấy, ông chủ Vu lái xe tới mời cô Giang, rồi cô Giang chỉ làm vài thủ tục đơn giản ở bệnh viện, mẹ của Đinh An Kỳ liền không sao nữa, bà nội của Đinh An Kỳ nói vậy."

Mẹ của Đinh An Kỳ ngày hôm sau đã xuất viện, ăn uống bình thường, như người không hề có việc gì, cả gia đình họ mới thực sự tin tưởng Giang Hàn Yên, còn cảm thấy may mắn vì cô đã nhân từ, nếu không cả nhà họ có thể đã mất mạng.

"Nếu cô Giang thật sự giỏi như vậy, anh rể gần đây có một vụ án, không biết cô Giang có thể giúp xem xét không?" Lỗ Thiên Khiết hơi ngại, vì chị ta vừa mới nghi ngờ người ta.

Chồng chị ta gần đây bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, cấp trên lại ra lệnh phải giải quyết vụ án, chồng chị ta và vài cấp dưới đã vài ngày chưa ngủ trọn giấc, vụ án kia có nhiều điều kỳ lạ, Lỗ Thiên Khiết cảm thấy nó không giống như là chuyện của thế gian này, biết đâu Giang Hàn Yên có cách.

"Vụ án lại liên quan đến mạng người sao?" Lỗ Thiên Lãng quan tâm hỏi.

Anh rể anh ta là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự, những vụ án mà anh rể nhận thường là những vụ án nghiêm trọng liên quan đến mạng người, những vụ nhỏ thì không đến lượt anh.

Lỗ Thiên Khiết nhăn mày lắc đầu: "Hiện tại chưa có người chết, nhưng tình hình không mấy khả quan, một đứa trẻ hai tuổi đã mất tích nửa tháng rồi, sân bay, nhà ga tàu hỏa, bến xe, các trạm kiểm soát trên đường đã được kiểm tra gắt gao, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác, anh rể em nhận vụ này một tuần trước, bận rộn đến mức không kịp ăn cơm."

"Gia đình đứa trẻ có thế lực lớn à?"

Lỗ Thiên Lãng cũng nhíu mày, ở Thượng Hải thường xuyên có trẻ em mất tích, nhưng chưa bao giờ làm rùm beng lớn như vậy, và càng không thể khiến một đội trưởng đội cảnh sát hình sự phải ra tay điều tra.

Lỗ Thiên Khiết gật đầu: "Em biết Tập đoàn Phi Thiên không?"

"Tất nhiên là biết, đứa trẻ mất tích là con của chủ tịch Vinh à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lỗ Thiên Lãng ngạc nhiên, Chủ tịch Vinh của Tập đoàn Phi Thiên, năm ngoái còn được bầu chọn là một trong mười thanh niên xuất sắc của Thượng Hải, tự thân lập nghiệp, trẻ tuổi và tài năng, còn là một trong những người nộp thuế lớn của thành phố.

"Đứa trẻ mất tích là con gái nhỏ của Chủ tịch Vinh?" Lỗ Thiên Lãng hỏi.

Theo anh ta biết, Chủ tịch Vinh có một trai một gái, con trai có vấn đề về sức khỏe, không nhiều người biết, con gái thì thông minh và rất được yêu mến.

Lỗ Thiên Khiết gật đầu, lại thở dài: "Đúng là công chúa nhỏ nhà Vinh, mới chỉ hai tuổi thôi, em nói xem nó có thể chạy đi đâu được trong nhà? Họ đã đào bới cả khu vườn nhà Vinh, tìm khắp các con đường lân cận, nhưng không hề có dấu vết nào."

"Liệu có thể là bọn buôn người đã bắt đi đến nơi khác không?"

Lỗ Thiên Khiết lắc đầu, giọng điệu kiên quyết: "Anh rể em nói không thể nào, nhà Vinh báo cảnh sát kịp thời, nếu là bọn buôn người, họ không có cơ hội để trốn thoát khỏi Thượng Hải, trừ khi họ vẫn đang ẩn náu trong thành phố. Anh rể em và đồng nghiệp của anh ấy đang điều tra hàng ngày, ba ngày rồi không chợp mắt."

Chị ta đã hy vọng chồng mình từ chức, không phải lo lắng, không những thế còn ăn không ngon, ngủ không yên, sức khỏe cũng xuống dốc, không bằng từ chức ở nhà, chị ta thà nuôi chồng minh.

Mặc dù lương hàng tháng của chị ta không nhiều, nhưng em trai biết quản lý tài chính, chị ta cũng đầu tư vào trường đào tạo piano do bạn bè mở, mỗi năm cũng kiếm được kha khá tiền, lương của chị ta và chồng chỉ là tiền tiêu vặt.

Lỗ Thiên Lãng cũng lo lắng cho anh rể, chỉ nghe thôi đã thấy choáng váng, người sống biến mất không dấu vết, chẳng lẽ bị nghiền nát rồi xả xuống cống?

Hay là bị nấu chín rồi ăn?

Nghĩ đến những tình tiết trong truyện kinh dị đã đọc, Lỗ Thiên Lãng lạnh sống lưng, run rẩy, không tự chủ được mà dựa gần chị gái hơn một chút, tìm kiếm chút hơi ấm.

"Ban ngày em sợ cái gì?"