Bà Vinh mới chỉ gặp một lần, Giang Hàn Yên đã nhận ra bà ta có thai được hai tháng, với gia sản lớn như của Chủ tịch Vinh, một cô con gái chắc chắn không đủ, chắc chắn phải sinh thêm một cậu con trai, Vinh Hiên coi như đã bị bỏ rơi.
Sắc mặt Chủ tịch Vinh thay đổi, ngạc nhiên hỏi: "Vợ tôi có thai ư?"
Ông ta và vợ đang chuẩn bị có em bé, nhưng chưa có tin tức gì, ông ta không nhất thiết phải sinh thêm con trai, con gái cũng được, nhà có nhiều con nhộn nhịp, anh chị em cũng có thể dìu dắt lẫn nhau.
"Chủ tịch Vinh không biết ư? Vợ ông có thai hai tháng rồi."
"Không biết, dạo này bận rộn quá, ngày mai tôi sẽ đưa vợ đi kiểm tra bệnh viện." Chủ tịch Vinh vui mừng đến nỗi nói không ra hồn, ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, đứa bé này đến không dễ dàng.
Giang Hàn Yên nhìn về phía Vinh Hiên, cậu bé lại cúi đầu xuống, trở nên lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng khí thế xung quanh cậu càng trở nên xa cách và lạnh lẽo hơn.
"Có con là chuyện đáng mừng, là phước lành cho gia đình các bạn, nhưng sự thật về ba năm trước, Chủ tịch Vinh thật sự không muốn làm rõ sao? Chuyện này là yếu tố không ổn định trong gia đình các người, nếu không giải quyết triệt để, có thể sẽ còn xảy ra những sự cố trong tương lai." Giang Hàn Yên cố ý nói hơi nặng lời.
Cô thực sự đã đoán ra một số điều, không ngoài là những suy nghĩ cũ kỹ độc hại, và không thể tách rời với bà lão nhà họ Vinh.
Vì vậy Chủ tịch Vinh mới quyết không điều tra sự thật, sợ làm tổn thương trái tim người mẹ già.
Nhưng đối với Vinh Hiên thì quá tàn nhẫn.
Sắc mặt Chủ tịch Vinh thay đổi, ông ta ân hận nhìn con trai, Vinh Hiên không nhìn ông ta, cúi đầu đọc sách, hai tay siết chặt cuốn sách, các trang sách bị nhàu nát.
Giang Hàn Yên ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hiên, ba năm trước, cháu và em gái cùng rơi xuống nước phải không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cơ thể Vinh Hiên run rẩy, mất một lúc lâu, cậu mới lắc đầu.
Sắc mặt Chủ tịch Vinh thay đổi đột ngột, mẹ và vợ đều nói với ông ta rằng con trai lớn và con gái thứ hai cùng rơi xuống nước, chỉ cứu được con trai lên.
"Cháu đang bắt cá ở ao, không may trượt chân xuống nước, em gái cố gắng cứu cháu mới rơi xuống." Vinh Hiên nói giọng nghẹn ngào.
Bí mật này cậu bé giấu trong lòng suốt ba năm, hành hạ cậu mỗi ngày mỗi đêm, thực ra cậu bé càng ghét bản thân mình, chính mình đã làm c.h.ế.t em gái, người nên c.h.ế.t là cậu, không phải em gái.
Giang Hàn Yên nhẹ nhàng vỗ đầu cậu bé, chờ cậu bình tĩnh lại một chút, mới nói: "Em gái cháu là cô bé dũng cảm nhất trên đời, cô bé hy vọng cháu có thể sống tốt, trở thành người giỏi giang, soi sáng con đường cho nhiều người, cả phần của em gái cháu nữa, cháu biết không?"
Vinh Hiên đưa tay lau mắt, sau đó gật đầu: "Cháu biết, em gái nói em ấy muốn trở thành Hi Thuỵ (một nữ anh hùng trong phim hoạt hình), giúp đỡ rất nhiều người."
"Vì vậy cháu phải cố gắng học hỏi, thực hiện ước mơ của em gái, chứ không phải ngày nào cũng ở trong nhà, thế giới bên ngoài rất tuyệt vời, cũng có rất nhiều kiến thức mà ở nhà không thể học được." Giang Hàn Yên nhân cơ hội khuyên bảo.
Cậu bé này rất thông minh nhưng cũng rất cứng đầu, có thể tự mình đóng cửa suốt ba năm, sự cố chấp và ý chí này, nhiều người lớn cũng không làm được.
Nhưng đứa trẻ như thế cần có sự hướng dẫn đúng đắn, nếu không rất dễ đi sai đường.
Vinh Hiên gật đầu, thực ra cậu bé cũng mệt mỏi, cậu bé muốn tra tấn cha mẹ và bà, khiến họ lo lắng, lo âu và đau khổ, nhưng hiệu quả dần giảm đi theo thời gian, vì vậy cậu lại giấu em gái đi.
"Cháu chỉ muốn họ xin lỗi em gái, chứ không phải che giấu sự thật, em gái không nên chết, em ấy có thể sống, em ấy không phải Điềm Điềm, em ấy là Vinh Uyển Nguyệt, là Nguyệt Nguyệt, là duy nhất của Nguyệt Nguyệt, Điềm Điềm là Điềm Điềm, không ai có thể thay thế Nguyệt Nguyệt."