Mã Lượng sợ rằng hiện tại của Phan Ngũ Nhất chính là tương lai của mình, sợ hãi vô cùng.
"Đại sư, tôi có chuyện muốn nói, cha mẹ tôi già rồi, sức khỏe không tốt, họ muốn về quê sống, tôi phải về chăm sóc họ, không thể tiếp tục lo việc ở thành phố nữa, đại sư có thể tìm người khác được không?"
Mã Lượng cẩn thận nói, việc này hắn ta không thể tiếp tục làm, trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, không thể để xảy ra chuyện gì được.
Người đàn ông gầy gò cười lạnh, châm chọc hỏi: "Sợ rồi sao?"
"Không, không, không... không phải, thật sự là bất đắc dĩ, nếu không vì cha mẹ chỉ có mình tôi là con trai, tôi cũng không nỡ bỏ kinh doanh đâu." Mã Lượng cười còn khó coi hơn khóc, mồ hôi lạnh tuôn ra sau lưng, áo ướt sũng.
"Tiền mới là con ruột, bỏ tiền ra thuê hai người giúp việc chăm sóc cha mẹ anh, tiền này tôi trả, anh không cần phải khó xử." Người đàn ông gầy gò cười lạnh, đôi mắt như rắn độc, nhìn chằm chằm vào Mã Lượng.
Mã Lượng cảm thấy da đầu tê dại, xương cốt lạnh toát, nuốt nước bọt một cách khó khăn, hắn ta biết, nếu không đồng ý, đại sư chắc chắn sẽ g.i.ế.c hắn ta.
Hắn ta c.h.ế.t ở đây cũng chẳng ai hay biết, cảnh sát cũng không thể điều tra ra, đại sư này hoàn toàn có khả năng đó.
"Ực!"
Mã Lượng nuốt nước bọt ừng ực, cổ họng khô khốc, nuốt mãi vẫn khô, hắn ta cố gắng nặn ra một nụ cười, gật đầu như một cái máy: "Vẫn là đại sư sắp xếp chu đáo, cứ theo lời đại sư mà làm."
"Thế mới phải, làm việc cho tốt, tôi sẽ không để anh thiệt thòi đâu!"
Người đàn ông gầy gò nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn ta, bàn tay lạnh như băng tựa như rắn mùa hè, lạnh đến nỗi Mã Lượng toàn thân run rẩy, biểu cảm trên mặt vừa như khóc vừa như cười.
Giang Hàn Yên về đến nhà, đã gần tám giờ tối. Cô định tắm rồi đi ngủ, vừa chuẩn bị xong quần áo thì chuông điện thoại reo gấp gáp, Lục Trần là người nghe máy.
"Giang Hàn Yên có ở đó không? Tôi là bạn học của cô ấy, có chuyện gấp, liên quan đến tính mạng!"
Người gọi là Thịnh Bảo Quân, giọng rất gấp gáp.
"Chờ chút!"
Lục Trần gọi với vào phòng tắm: "Bạn học của em gọi, nói có chuyện liên quan đến tính mạng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đến ngay đây!"
Giang Hàn Yên đã cởi đồ, đành mặc lại rồi đi dép lê chạy ra, cô còn nghĩ bạn học đùa, bình thường họ nói chuyện cũng hay nói là chuyện liên quan đến tính mạng, nhưng thật ra không nghiêm trọng lắm.
"Hàn Yên, tớ là Thịnh Bảo Quân, Tâm Tâm gặp chuyện rồi, tớ nghi là cô ấy bị bọn buôn người bắt cóc, tớ đã báo cảnh sát, nhưng bên cảnh sát cũng không có manh mối gì, tớ sợ Tâm Tâm gặp nguy hiểm."
Thịnh Bảo Quân tuy giọng gấp gáp nhưng rất rõ ràng, ba câu đã nói rõ sự tình.
"Đừng lo, tớ đến ngay."
Giang Hàn Yên cảm thấy tim mình đập nhanh, lần này đúng là chuyện lớn.
Điền Tâm Tâm cô gái này bị bọn buôn người bắt cóc cũng có khả năng, ai bảo cô ấy mềm lòng và dễ tin người.
"Anh đi cùng em."
Lục Trần nhanh chóng mặc đồ.
"Đậu Đậu, con chín giờ đi tắm rồi ngủ, cửa sổ và cửa chính nhớ khóa kỹ."
Trước khi ra ngoài, Giang Hàn Yên dặn dò, Đậu Đậu ngoan ngoãn gật đầu, có Kim Thiểm Thiểm ở cùng cậu bé.
Lục Trần khởi động xe, nhanh chóng đến dưới tòa nhà ký túc xá, anh ở dưới đợi, Giang Hàn Yên lên lầu.
Trong ký túc xá, Cơ Vi Ba và Chu Ngọc Tâm không có ở đó, Hà Vũ Phỉ, Tất Thắng Nam, Thịnh Bảo Quân và Lưu Linh Na đều có mặt.
"Chuyện cụ thể thế nào?"
Giang Hàn Yên vừa lên lầu, cả bốn người đều thở phào, như tìm được chỗ dựa.
"Là Hà Vũ Phỉ nhận điện thoại, cô ấy... cô ấy quá ngây thơ, không phát hiện vấn đề, chậm trễ ít nhất ba giờ, đến chiều tối Điền Tâm Tâm vẫn chưa về ký túc xá, chúng tớ mới thấy không ổn. Điền Tâm Tâm đặt vé tàu lúc chín giờ rưỡi sáng, đáng lẽ phải đến từ lâu rồi. Đến lúc này, Hà Vũ Phỉ mới nói về cuộc điện thoại lạ, tớ và Thịnh Bảo Quân gọi lại, mới nhận ra có chuyện không ổn."