Cô có thể khẳng định 100%, dì của Chu Ngọc Tâm cố ý hại người.
"Nhà dì cậu rất giàu phải không?" Giang Hàn Yên hỏi.
Chu Ngọc Tâm gật đầu: "Chồng dì làm kinh doanh hải sản, có vài kho lạnh, không phải là đại gia nhưng cũng giàu có."
Dì cô ta đi xe Mercedes, đeo vàng đeo bạc, sang trọng lộng lẫy, không làm việc nhà, trong nhà có hai người giúp việc, một người nấu ăn, một người đưa đón con cái. Bà ta mỗi ngày hoặc chơi mạt chược hoặc làm đẹp, hoàn toàn là cuộc sống của một phu nhân giàu có trên truyền hình, thoải mái vô cùng.
Giang Hàn Yên cười cười, chỉ vào tượng Phật ngọc nói: "Người bình thường dù muốn hại người cũng không tiếp cận được thứ này, đừng xem thường tượng Phật ngọc này, không có hai ba mươi vạn thì không mua nổi."
Điền Tâm Tâm hít một hơi lạnh, lấy tượng Phật ngọc của mình ra, nhờ Giang Hàn Yên kiểm tra giúp.
"Phật ngọc của mình có phải là hàng tốt không? Mình không dám đeo nữa."
Giang Hàn Yên liếc mắt, đùa: "Nếu cậu không muốn đeo thì đưa đây cho mình, mình đem bán chắc cũng được mười mấy vạn."
"Không được, mẹ mình sẽ đ.á.n.h nát m.ô.n.g mình mất."
Điền Tâm Tâm vội giật lại, đeo lên cổ.
"Hay báo cảnh sát đi?" Cơ Vi Ba nói nhỏ, ôm chặt cánh tay Thịnh Bảo Quân, cảm thấy rợn người, như thể trong hồ sen sẽ có ma nước nhảy ra.
Chu Ngọc Tâm lắc đầu: "Không thể báo cảnh sát, ông bà nội rất sĩ diện, họ còn rất yêu quý dì, không chịu nổi cú sốc này."
Hơn nữa, có khả năng họ sẽ không tin, cô ta không muốn đ.á.n.h động đến rắn. Nếu dì thật sự có ý hại người, cô ta phải đ.á.n.h một đòn chí mạng, khiến con rắn độc này không thể thoát thân.
"Vậy làm sao đây? Chẳng lẽ không trừng phạt kẻ ác sao?" Cơ Vi Ba phẫn nộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chắc chắn phải trừng phạt, Hàn Yên, bột độc đã đổ ra ngoài rồi, mình đeo tượng Phật ngọc này có còn bị ảnh hưởng không?" Chu Ngọc Tâm hỏi.
"Để mình xem."
Giang Hàn Yên khôi phục lại tượng Phật ngọc, cầm trong tay, vẫn còn cảm giác nóng nhẹ nhưng không đến mức bỏng tay, có lẽ vì tượng Phật ngọc vẫn còn dính chút bột độc.
"Ngâm trong nước vài ngày đi."
Giang Hàn Yên gói bột độc lại bằng giấy, mang về để nghiên cứu, còn tượng Phật ngọc thì ngâm trong nước, vài ngày sau có lẽ sẽ không còn vấn đề gì.
"Mình muốn gậy ông đập lưng ông, Hàn Yên, có thể mua thêm một tượng Phật ngọc như thế này không? Mình muốn tặng cho em họ, con gái cưng của dì mình." Chu Ngọc Tâm cười lạnh.
"Ngọc Tâm, cậu đừng làm chuyện dại dột, lấy độc trả độc có thể làm cậu hả dạ nhất thời, nhưng cậu sẽ hối hận. Chúng ta nên tìm bằng chứng, để cảnh sát xử lý có được không?" Mọi người đều khuyên nhủ.
Mọi người lo sợ Chu Ngọc Tâm sẽ làm chuyện dại dột, tự hủy hoại tương lai.
"Đừng lo, mình không ngu ngốc đến vậy, chỉ định dọa dì một chút thôi. Tượng Phật ngọc sẽ không có chất độc, chỉ bỏ một ít phấn hoa vào, em họ mình bị dị ứng với phấn hoa, một ít sẽ không gây c.h.ế.t người."
Chu Ngọc Tâm cảm thấy ấm lòng, không giấu kế hoạch của mình. Cô ta không có cảm giác tội lỗi khi đối phó với em họ, cô em này rất kiêu ngạo, thường xuyên chế giễu cô ta là "bệnh tật", sống không qua nổi tuổi thành niên, và mỗi lần như vậy, dì lại nói rằng cô ta là chị, phải nhường nhịn em.
Nhớ lại, thật ra dì có nhiều hành động đáng nghi, một mặt thể hiện quan tâm đến cháu gái, mặt khác lại để em họ bắt nạt cô ta. Nếu cô ta quên đeo tượng Phật, dì sẽ hỏi, chỉ khi thấy cô ta đeo mới yên tâm.
Dì nói vì tượng Phật được thầy phong thủy làm phép, sẽ bảo vệ cô ta bình an và khỏe mạnh, nên mới căng thẳng như vậy. Ha... Thực ra là mong cô ta c.h.ế.t sớm.
"Em họ cậu sẽ đeo chứ?" Giang Hàn Yên hỏi.
"Cô ta sẽ đeo, mình có cách."