"Tối hôm đó toàn bộ phòng ký túc xá của chúng tôi đều có mặt, cả cảnh sát cũng ở đó, sự thật thế nào chúng tôi đều biết. Nếu còn nghe thấy những tin đồn này lần nữa, các người cứ chờ nhận trát hầu tòa đi!"
Thường ngày Thịnh Bảo Quân rất kín tiếng, nhưng khi nói những lời này, cô ta lại đầy khí thế, tỏ rõ dáng vẻ của một tiểu thư cao ngạo, khiến cho mấy cô bạn học như Trương Mai bị dọa đến nỗi không dám nói một lời.
Hà Vũ Phỉ chỉ biết khóc, chị ta tưởng như vậy là xong chuyện, nhưng—
"Bây giờ đi tìm giáo viên, Hà Vũ Phỉ, cậu phải công khai xin lỗi trước toàn trường!" Giang Hàn Yên lạnh lùng nói.
Tin đồn đã lan tràn khắp nơi, chỉ có người tạo ra tin đồn mới có thể ra mặt, dập tắt nguồn gốc, nếu không những lời đồn về Điền Tâm Tâm sẽ không dừng lại.
"Không, tôi xin lỗi, tôi quỳ xuống nhận tội có được không?"
Hà Vũ Phỉ liền quỳ xuống, đúng là biết co biết duỗi.
"Đầu gối của cậu chẳng đáng một xu, cậu tự chọn đi, hoặc là công khai xin lỗi ở trường, hoặc để tòa án xét xử!" Giang Hàn Yên không bị lay chuyển bởi hành động này.
Người như Hà Vũ Phỉ, da mặt dày, xương sống mềm, đối với chị ta, quỳ xuống có lẽ là chuyện thường tình, chẳng đáng gì.
"Chúng ta là bạn học, không thể giữ chút tình cảm sao?"
Hà Vũ Phỉ không muốn chọn con đường nào cả, trước đây chị ta làm sai, chỉ cần khóc vài tiếng hoặc quỳ xuống nhận lỗi, đều được tha thứ.
"Khi cậu tung tin đồn về tôi và Điền Tâm Tâm, có nghĩ đến tình bạn học không? Có nghĩ rằng những tin đồn đó có thể đẩy người ta vào chỗ c.h.ế.t không?"
Giang Hàn Yên túm lấy chị ta, Hà Vũ Phỉ suýt ngã, xoay mấy vòng tại chỗ, chị ta không dám ngẩng đầu lên, sợ nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của người khác, trong lòng hối hận vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chị ta thật sự không cố ý, chỉ là hôm đó trò chuyện, lỡ miệng nói ra, chị ta chỉ ghen tị với Giang Hàn Yên có bạn trai đẹp trai lại giàu, sống trong căn nhà tốt, còn lái xe, ghen tị với Điền Tâm Tâm có gia đình giàu có, cha mẹ yêu thương.
Sự ghen tị đã làm chị ta mất lý trí, nên mới cố ý nói những lời đó, chị ta không nghĩ đến hậu quả, dù sao trước đây tung tin đồn cũng không có chuyện gì xảy ra.
"Đúng là vô đạo đức, tôi đã nói không thể nào mà, sao có thể phá hoại danh dự người khác, quá thiếu đạo đức."
"Cái Hà Vũ Phỉ này vốn dĩ là loại nhiều chuyện, giống mấy bà nhiều chuyện ở làng chúng tôi, thật là không có phẩm chất."
Các bạn nữ đứng xem đều rất tức giận, lên tiếng chỉ trích Hà Vũ Phỉ.
Hà Vũ Phỉ cúi đầu, nước mắt rơi như mưa, vừa sợ vừa hận, sợ bị đuổi học, hận Giang Hàn Yên lạnh lùng vô tình.
Giang Hàn Yên tìm đến giáo viên phụ trách và kể lại chuyện này. Giáo viên phụ trách cũng rất giận, đồng ý để Hà Vũ Phỉ công khai xin lỗi toàn trường và còn ghi lỗi cho chị ta.
Trưa hôm đó, loa phóng thanh của trường vang lên bài hát sôi động đúng giờ. Tuy nhiên, chỉ một lúc sau bài hát dừng lại, toàn thể giáo viên và học sinh đều nghe thấy giọng nói của Hà Vũ Phỉ.
Chị ta vừa khóc vừa đọc thư xin lỗi, giọng ngắt quãng, Giang Hàn Yên đứng cạnh giám sát.
"Tôi xin chân thành xin lỗi bạn Giang Hàn Yên và Điền Tâm Tâm, mong các bạn tha thứ. Từ nay tôi sẽ cẩn trọng lời nói và hành động, mỗi ngày tự kiểm điểm, không bao giờ tung tin đồn nhảm và truyền bá tin đồn nữa, mong các bạn học giám sát tôi..."
Đọc xong thư xin lỗi, Hà Vũ Phỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, mặt mũi chị ta hôm nay đã mất sạch.
Giang Hàn Yên giật lấy micro, rõ ràng nói: "Các bạn học, tôi là Giang Hàn Yên. Bạn Hà Vũ Phỉ đã công khai tung tin đồn, vu khống tôi và Điền Tâm Tâm. Tôi không biết cô ta xuất phát từ tâm lý gì, nhưng chuyện này tôi tuyệt đối không khoan dung. Nếu sau này còn nghe thấy ai cố ý tung tin đồn ác ý, tôi sẽ không màng đến tình bạn học nữa, chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa án!"