Đậu Đậu chỉ huy, Lục Trần chỉnh lại bản đồ, dùng băng dính trong suốt dán lên tường trong phòng Đậu Đậu, mỗi sáng mở mắt ra là có thể thấy ngay.
"Anh Hiên nói sau này sẽ đưa con đến châu Phi để đào mỏ, anh ấy nói ở đó có nhiều khoáng sản lắm, có thể kiếm được nhiều tiền."
Đậu Đậu đứng trên ghế, chỉ vào châu Phi trên bản đồ, tự hào nói.
Giang Hàn Yên không nhịn được cười, tựa vào khung cửa hỏi đùa: "Kiếm được tiền rồi con sẽ tiêu thế nào?"
"Mua vàng cho dì Giang."
Đậu Đậu nói một câu nịnh nọt, cậu bé biết Giang Hàn Yên thích vàng.
Giang Hàn Yên bật cười, vỗ nhẹ lên đầu Đậu Đậu, vừa cười vừa nói: "Vậy dì đợi con kiếm được nhiều tiền nhé!"
"Không vấn đề gì!"
Đậu Đậu ưỡn n.g.ự.c nhỏ, đầy tự tin.
Lục Trần cong ngón tay, bật nhẹ vào đầu cậu bé, lạnh lùng nói: "Đừng có khoe khoang, đi đứng tấn đi!"
Còn nhỏ mà đã học được cách nói lời hoa mỹ, chẳng có gì tốt.
Đậu Đậu bĩu môi, nhìn một cách không phục, nhưng dưới uy lực của Lục Trần, cậu bé không dám cãi, ngoan ngoãn đi ra ban công đứng tấn.
Giang Hàn Yên cố ý hỏi: "Đậu Đậu mua vàng cho em, còn anh mua gì cho em?"
"Nhà."
Lục Trần trả lời ngay lập tức, anh phát hiện vợ mình rất thích nhà cửa, mỗi lần nhắc đến nhà là mắt sáng lên.
Giang Hàn Yên lườm một cái, xem ra anh chàng này cũng biết điều.
"Anh tự nói đấy, phải nhớ đấy nhé!"
Giang Hàn Yên chuẩn bị đi rửa mặt ngủ, ngày mai phải dậy sớm để đến nhà Chu Ngọc Tâm. Vừa vào phòng tắm, Lục Trần đã chen vào và còn khóa cửa lại.
"Đậu Đậu còn chưa ngủ, ra ngoài đi!"
Giang Hàn Yên đang điều chỉnh nhiệt độ nước, tức giận lấy vòi sen phun nước vào anh, làm vậy trước mặt trẻ con thật không ra thể thống gì.
"Đứng tấn một tiếng."
Lục Trần mặt dày nói, anh quy định thời gian một tiếng, Đậu Đậu chắc chắn không dám không nghe, thời gian vừa đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đừng... anh ra ngoài đi, chật c.h.ế.t mất..."
Giang Hàn Yên cố đẩy Lục Trần ra, nhưng sức của cô như kiến đẩy cây, hoàn toàn vô ích. Chỉ trong vài giây, cô đã bị anh đè xuống, còn nhẹ nhàng nói vào tai cô: "Giờ anh sẽ tặng em... vàng."
Câu nói hai nghĩa đầy ám chỉ, tràn đầy xuân ý.
Giang Hàn Yên đỏ mặt, mạnh tay véo vào hông anh, vừa thở dốc vừa mắng: "Đồ mặt dày!"
Người đàn ông này còn mặt dày hơn cả những người cô từng gặp, càng ngày càng trơ trẽn.
"Mặt mũi có ích gì đâu."
Lục Trần cười cợt nhả, nhanh chóng vào chủ đề chính. Nước từ vòi sen rào rào xối xuống, phòng tắm đầy hơi nước, cảnh xuân vô hạn, còn pha lẫn những âm thanh mập mờ.
Ngoài ban công, Đậu Đậu ngoan ngoãn đứng tấn. Cậu bé nghe lời chú Lục, quay lưng lại phòng khách, đối diện với cảnh đêm rộng lớn bên ngoài, phải đứng đủ một tiếng mới được vào nhà.
Thực ra thời gian đứng không chỉ có một giờ. Khi người lớn vui vẻ thì quên cả thời gian, mãi đến khi đã hơn một tiếng rưỡi, hai người lớn mới nhớ đến cậu bé ngoài ban công.
Giang Hàn Yên tức giận đá một cái, nói: "Mau đi gọi Đậu Đậu vào nhà ngủ đi!"
"Không sao đâu, đứng lâu một chút tốt cho sức khỏe."
Lục Trần hôn mạnh vào mặt cô, rồi vội vàng lau khô người, mặc quần áo và đi ra ngoài, nghiêm túc gọi: "Một tiếng đã hết, đi ngủ thôi."
"Dạ!"
Đậu Đậu thở phào nhẹ nhõm, cố gắng khép chân lại, cảm thấy một tiếng hôm nay dài hơn bình thường, chân cậu tê rần.
"Lại đây!"
Lục Trần gọi cậu bé nằm xuống sofa, xoa bóp chân cho cậu. Đậu Đậu đau đến kêu lên, nhưng chân thoải mái hơn nhiều.
"Đi ngủ thôi!"
Lục Trần vỗ nhẹ lên đầu cậu bé, bảo cậu nhanh chóng vào phòng ngủ để không làm phiền anh và vợ.
"Con có thể xem TV không?"
Đậu Đậu tiếc nuối nhìn về phía TV, mới có tám rưỡi, cậu muốn xem TV.
Lục Trần cau mày, lạnh lùng nói: "Con đã đi học rồi, phải biết quý trọng thời gian học, đừng chỉ lo chơi mà mất trí..."
"Xem đến chín rưỡi rồi đi ngủ!"