Thậm chí còn có thể thay chủ cũ chết, gọi là mạng đổi mạng.
Dù rất thất đức nhưng rất hiệu nghiệm, chỉ có điều việc này sẽ gây nhân quả báo ứng. Có lẽ chủ nhân cũ không quan tâm, vì không gì đáng sợ hơn cái chết.
Thạch Thúy Phượng xách túi xương ra, miễn cưỡng đưa cho bà Vương, còn nói: "Đây, tất cả đây rồi!"
"Tiểu Giang, cháu xem còn thiếu không?"
Bà Vương không tin lời bà ta, gọi Giang Hàn Yên đến kiểm tra.
"Cháu mua đúng năm cân, túi này không đủ năm cân đâu?" Giang Hàn Yên xách thử, trọng lượng rõ ràng không đúng, hơn nữa xương còn ngâm nước, lẽ ra phải nặng hơn.
"Tôi đã lấy ra hết rồi, không tin thì vào bếp mà tìm!"
Thạch Thúy Phượng kêu oan, Giang Hàn Yên mỉa mai liếc bà ta, rồi bước vào bếp, mở tủ lạnh và lấy ra một túi xương, bên trong ít nhất là một nửa túi.
"Xương này là tôi mua từ hôm qua!"
Thạch Thúy Phượng lớn tiếng kêu lên, nhưng không ai tin. Bà ta keo kiệt vô cùng, không chỉ keo kiệt với người ngoài mà còn keo kiệt với chính mình. Suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày, có ba trăm ngày ăn dưa muối đậu hũ, còn lại sáu mươi lăm ngày ăn cải thảo đậu hũ, chỉ có dịp lễ tết mới mua chút thịt ăn.
Giờ không phải lễ tết, người keo kiệt như bà ta sao có thể bỏ tiền mua xương ăn?
Bà Vương tức giận trừng mắt, lấy xương bỏ vào túi rồi đưa cho Giang Hàn Yên.
Thạch Thúy Phượng nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, không nghe rõ bà ta nói gì, chắc chắn không phải lời hay.
"Đôi giày đó là bà nhặt được đúng không?"
Giang Hàn Yên đi đến cửa, chỉ vào đôi giày da bò hỏi.
Mặt Thạch Thúy Phượng biến sắc, lớn tiếng cãi: "Tôi không nhặt của cô, tôi nhặt ở trên đường."
Bà ta còn đứng đợi mười phút, không ai đến nhận, giày tốt như vậy bà ta tất nhiên nhặt về nhà, mang vào vừa khít, cứ như làm riêng cho bà ta vậy.
Giang Hàn Yên mỉm cười, nói đầy ý nghĩa: "Tham cái nhỏ, mất cái lớn, cẩn thận không giữ được mạng già!"
Nói xong, cô cầm túi xương đi ra ngoài, tối nay cô nhất định phải ăn món xương kho, không thể không ăn!
"Cô bé này trẻ tuổi mà biết nói chuyện không? Mọi người nghe xem cô ta nói cái gì, nguyền rủa tôi c.h.ế.t đấy. Trời ơi, tôi tức c.h.ế.t mất, thở không nổi rồi, ông Chu, lấy dầu gió xanh cho tôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thạch Thúy Phượng ấn n.g.ự.c thở dốc, sắc mặt rất khó coi. Bà Vương ban đầu tưởng bà ta giả vờ, định mắng cho một trận, nhưng thấy bà ta mắt trợn trắng liên tục, rõ ràng là không ổn thật.
Bà Vương nhanh chóng bấm vào huyệt nhân trung của Thạch Thúy Phượng. Ông Chu thì làm gì cũng chậm chạp, đến giờ vẫn chưa tìm thấy dầu gió xanh, hoàn toàn không trông mong được.
"Ôi dào... bà nhẹ tay chút!"
Thạch Thúy Phượng tỉnh lại, dưới mũi đau rát, nếu soi gương chắc sẽ thấy dấu móng tay sâu do bà Vương bấm.
"Không mạnh tay thì bà có tỉnh được không? Bà bị bệnh tim à? Chuyện này không đùa được đâu, đừng tiếc tiền nữa, đến bệnh viện mà khám kỹ đi!"
Bà Vương dù khó chịu với Thạch Thúy Phượng nhưng cũng tốt bụng nhắc nhở.
"Tôi khỏe lắm, chỉ là mấy ngày nay không thoải mái thôi."
Thạch Thúy Phượng tự đi tìm dầu gió xanh, bôi dưới mũi, cảm thấy dễ chịu hơn, rồi bắt đầu than phiền về những chuyện xui xẻo mấy ngày qua.
"Vừa nãy cô Giang nói gì nhỉ? Có phải là đôi giày này có vấn đề không?" Có người bỗng lên tiếng.
Mọi người đồng loạt nhìn vào đôi giày da trên kệ. Đôi giày nằm im, trông chẳng khác gì giày bình thường, nhưng ai cũng cảm thấy giày này có vẻ đáng sợ, người đứng gần kệ giày tự giác lùi lại vài bước.
"Đôi giày này có phải của người c.h.ế.t không?" Một người nhỏ giọng nói.
Căn phòng lập tức lạnh xuống, ai nấy đều rùng mình.
"Phi phi phi, giày tốt thế này sao lại là của người chết? Tôi nhặt được trên đường lớn, nhà ai có giày của người c.h.ế.t lại vứt ra đường lớn?" Thạch Thúy Phượng tức giận, đôi giày tốt như vậy bà ta có thể mang mười năm, nói năng kiểu này thật không biết gì cả.
"Tiểu Giang chắc chắn không nói linh tinh đâu, đôi giày này chắc chắn có vấn đề."
"Thím Thạch, từ khi bác nhặt đôi giày này về, có phải mọi việc đều không thuận lợi không?"
Thạch Thúy Phượng trong lòng chợt lo lắng, hình như đúng thật là như vậy?
"Đó là trùng hợp thôi, không liên quan gì đến đôi giày cả!"
Thạch Thúy Phượng vẫn còn cứng miệng, bà ta không nỡ vứt đôi giày tốt như vậy.
"Dù sao thì tin hay không là tùy bà. Tiểu Giang có bản lĩnh thật đấy. Hôm nay con gái của tiểu Hồ suýt chết, nhờ tiểu Giang cứu sống. Bà tự lo mà cẩn thận đi!"