"Ngọc Tâm, qua đây, dù có chuyện muốn hỏi."
Chu Hồng Cần cố nén giận, dùng tay trái kéo Chu Ngọc Tâm.
"Nói ở đây đi, tôi lười đi."
Chu Ngọc Tâm giằng ra. Bây giờ cô ta ăn nhiều, sức khỏe tốt hơn, sức mạnh cũng lớn hơn, Chu Hồng Cần không kịp phản ứng nên bị đẩy ra, suýt ngã, loạng choạng mấy bước mới đứng vững.
Chu Hồng Cần nhận ra sự thay đổi, trước đây cô cháu gái ốm yếu này không thể cầm nổi cuốn sách dày, mặt trắng bệch như người chết, bây giờ lại có da có thịt, mặt tròn lên, trông không còn giống người sắp c.h.ế.t nữa.
Bà ta nhìn chằm chằm vào cổ áo của Chu Ngọc Tâm, thấy tượng Phật ngọc vẫn còn đó thì yên tâm. Có lẽ là hiện tượng hồi quang phản chiếu, người sắp c.h.ế.t thường có lúc khỏe lại, chắc chắn là vậy. Bà ta làm việc rất kín kẽ, con bé này không thể phát hiện ra được.
"Ngọc Tâm, cháu có phải đã cãi nhau với Tiểu Kỳ không? Tiểu Kỳ còn nhỏ, đôi khi nói chuyện không dễ nghe, cháu là chị thì nhường nhịn nó một chút, sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ này hại em mình? Phấn hoa trong chiếc vòng tay là do cháu bỏ vào phải không?"
Chu Hồng Cần càng nói càng giận, hôm nay nếu không phải con gái bà ta vô tình làm vỡ chiếc vòng, bà ta còn không biết trong đó có gì. Không ngờ hôm đó con gái bị dị ứng mà không rõ nguyên do, sau đó mọi việc đều không suôn sẻ, còn liên lụy đến bà ta, chắc chắn là do con bé này nguyền rủa!
Chu Hồng Cần cầm chiếc vòng tay Cảnh Thái Lam, mở ra, bên trong còn lại rất ít phấn hoa.
"Đúng, là cháu bỏ vào, chỉ là đùa giỡn với Tiểu Kỳ thôi. Tiểu Kỳ không phải vẫn sống khỏe mạnh sao, dì lo lắng gì chứ?" Chu Ngọc Tâm thản nhiên thừa nhận.
"Đây mà là đùa giỡn sao? Em cháu vẫn đang nằm trên giường đó, Ngọc Tâm, sao cháu độc ác như vậy?" Chu Hồng Cần tức giận.
"So với dì, cháu không là gì cả."
Chu Ngọc Tâm cười lạnh, quyết định lật bài ngửa. Cô ta thò tay vào túi, lặng lẽ bật máy ghi âm. Sau khi đưa vòng tay cho em họ, cô ta đã chuẩn bị sẵn máy ghi âm, chờ Chu Hồng Cần đến tìm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cháu muốn nói gì?" Chu Hồng Cần thay đổi sắc mặt, ánh mắt hoảng loạn.
"Dì biết rất rõ, bệnh tình mười năm của cháu đều do dì gây ra. Độc trong tượng Phật ngọc và gối ngọc, phóng xạ trong tách trà và tượng khỉ, dì thực sự tốn rất nhiều công sức để hại cháu. Nhưng dù thất vọng rồi, cháu không chết, chắc chắn sống lâu hơn dì!"
"Ngọc Tâm, cháu điên rồi sao? Sao dì có thể hại cháu? Tượng Phật ngọc đó là dì tốn rất nhiều tiền để thỉnh từ cao tăng..."
"Đừng nói những lời giả dối đó nữa, Chu Hồng Cần. Tôi biết rõ ý đồ của dì. Dì thích cha tôi, muốn lấy ông ấy, nhưng ông ấy không để ý đến dì, nên dì hận mẹ tôi và tôi, mới tìm mọi cách hại mẹ con tôi!"
Chu Ngọc Tâm lớn tiếng ngắt lời. Những lời kinh tởm này cô ta không muốn nghe nữa. Những ngày qua, cô ta và Thịnh Bảo Quân đã phân tích động cơ và mục đích của Chu Hồng Cần và rút ra kết luận này.
Do không có quan hệ huyết thống nên Chu Hồng Cần muốn lấy cha của Chu Ngọc Tâm, nhưng cha của Chu Ngọc Tâm chỉ xem bà ta như em gái, vì vậy bà ta mới căm hận mẹ Chu Ngọc Tâm và cả Chu Ngọc Tâm, người rất giống mẹ.
Còn về anh trai của Chu Ngọc Tâm, vì giống cha như đúc nên Chu Hồng Cần có lẽ yêu ai yêu cả đường đi, mới đối xử với cháu trai hết mực yêu thương.
"Cháu nói bậy gì vậy? Dì không thèm cãi với cháu, chuyện này dì sẽ nói với cha mẹ cháu."
Chu Hồng Cần có chút lúng túng, tâm sự giấu kín mấy chục năm bị vạch trần, bà ta gần như không thể kiềm chế được nữa, quay người định bỏ đi, nhưng nghe Chu Ngọc Tâm nói: "Cha tôi đã biết rồi. Ông nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bà, còn sẽ đưa bà ra tòa, bà cứ chờ đi!"
"Kiện tôi? Ông ấy dựa vào đâu?"
Chu Hồng Cần trở nên dữ tợn, quay lại, hét lên: "Ông ấy dựa vào đâu mà kiện tôi? Tôi có điểm nào thua kém Sử Ngọc Hoa (mẹ của Chu Ngọc Tâm)? Tôi và ông ấy là thanh mai trúc mã, Sử Ngọc Hoa vừa đến là ông ấy đã thay lòng đổi dạ. Chính các người đã phản bội tôi trước, nếu không thì tôi sao lại lấy một gã xấu xí? Sao lại chịu đựng bao nhiêu năm đau khổ?"
"Cô và mẹ cô đều đáng khinh, không xứng sống trên đời này. Cái gối ngọc đó nằm có thoải mái không? Haha, tôi tốn mười vạn tệ đấy.