Nữ Phụ Thức Tỉnh

Chương 503



Vu Kim Quý và Lưu Đại Bằng không muốn rời đi, hai người vào bếp tìm bếp than, mỗi người ôm một cái, đứng xa xa xem chuyện.

Giang Hàn Yên và Lục Trần đã vào trong, Đậu Đậu và Kim Thiểm Thiểm ở lại bên ngoài.

"Nhóc con, lại đây sưởi ấm đi, lạnh lắm!" Lưu Đại Bằng gọi Đậu Đậu lại để sưởi ấm, bọn họ là người lớn còn chịu không nổi, đứa trẻ nhỏ chắc chắn rất lạnh.

"Cảm ơn bác, cháu không lạnh."

Đậu Đậu lịch sự từ chối, cậu bé cảm thấy ấm áp, hơn nữa những luồng âm khí tự động tránh xa cậu.

Kim Thiểm Thiểm đứng thẳng lưng cạnh chủ nhỏ, đôi mắt vàng rực sáng, uy phong lẫm liệt.

"Con nhà người ta là con của cô Giang, tài giỏi phi thường, đâu như cái tên thận yếu nhà ngươi." Vu Kim Quý cười khẩy, ôm chặt bếp than, run rẩy.

"Ông không thận yếu thì đừng ôm bếp than của tôi chứ!"

Lưu Đại Bằng lườm, hắn ta thận yếu thật, nhưng thận của lão này tốt hơn sao?

Tóc gần như trụi hết, chắc hai quả thận cũng chẳng còn dùng được.

Vu Kim Quý hừ một tiếng, ôm chặt bếp than hơn. Hai người chờ đợi một lúc lâu, Giang Hàn Yên và Lục Trần vẫn chưa ra, bắt đầu lo lắng.

"Đại sư Giang không xảy ra chuyện gì chứ?" Lưu Đại Bằng lo lắng hỏi.

Hắn ta lo hơn về sát khí trong nhà hàng, nếu ngay cả Giang Hàn Yên cũng không giải quyết được, tiền thuê mười năm của hắn ta coi như đổ sông đổ biển, không còn một xu.

"Phì, không thể nói lời nào tốt đẹp hơn à? Cô Giang làm sao có thể xảy ra chuyện?"

Vu Kim Quý bực tức mắng, lần này Lưu Đại Bằng không cãi lại, tự tát vào mặt mình hai cái. Hắn ta cũng hy vọng Giang Hàn Yên an toàn ra ngoài, như vậy nhà hàng mới được cứu.

Bên trong nhà tối om, có vài chiếc đèn bị hỏng, chỉ còn hai chiếc hoạt động, ánh sáng chập chờn, lúc tỏ lúc mờ, kết hợp với không khí âm u của căn nhà, càng thêm phần đáng sợ.

Giang Hàn Yên lấy ra một tấm bùa, lẩm nhẩm niệm chú, sau đó ném bùa về hướng Đông. Ngọn lửa xanh bùng lên, làm tan bớt âm khí trong nhà, người thường không thấy được nhưng Giang Hàn Yên và Lục Trần có thể thấy. Sát khí đen như mực, theo lửa bùa cháy, một góc phía Đông bị xé rách, rồi dần dần tan biến theo ngọn lửa xanh.

Ba tấm bùa còn lại được đốt ở bốn góc Tây, Nam và Bắc. Giang Hàn Yên mồ hôi đầm đìa, mặt mày tái nhợt. Cô lấy ra chút linh tuyền uống, Lục Trần cũng đặt tay lên lưng cô, truyền linh khí cho cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Anh cũng uống chút đi."

Giang Hàn Yên đưa một cốc linh tuyền cho Lục Trần, cô nghỉ ngơi một chút, rồi bắt đầu vẽ bùa vãng sinh.

Cuối cùng, sau khi vẽ xong tấm bùa cuối cùng, Giang Hàn Yên thở phào nhẹ nhõm, cơ thể loạng choạng. Hôm nay là lần cô làm việc mệt mỏi nhất, may mà đã thành công.

Khi tấm bùa vãng sinh được đốt cháy, căn phòng vốn âm u lập tức trở nên ấm áp, ngay cả hai ngọn đèn mờ cũng trở nên sáng hơn, không còn âm khí đáng sợ nữa.

"Ồ, không lạnh nữa rồi."

Vu Kim Quý và mọi người bên ngoài cảm nhận rõ sự thay đổi, ôm bếp than cũng thấy nóng.

"Thật sự không lạnh nữa, có phải thành công rồi không?"

Lưu Đại Bằng bỏ bếp than, cẩn thận tiến lại gần căn phòng. Khi vào đến cửa, không còn cảm thấy lạnh, nhiệt độ trở lại bình thường. Hắn ta vui mừng, nước mắt trào ra, quỳ xuống đất khóc.

"Cuối cùng cũng qua rồi, ôi trời ơi, các người cuối cùng cũng đi rồi..."

Lưu Đại Bằng khổ sở lắm, một năm qua hắn ta sống quá khổ, cuối cùng cũng thấy ánh sáng.

Lục Trần đỡ Giang Hàn Yên ra ngoài. Cô dùng sức quá độ, giờ có chút mệt mỏi. Giang Hàn Yên nói với Lưu Đại Bằng đang khóc lóc: "Sát khí đã hết, phí lao động năm mươi vạn!"

Mệt c.h.ế.t đi được, nhất định phải lấy năm mươi vạn.

"Đại sư Giang, năm mươi vạn có thể để tháng sau tôi trả được không? Đừng chê cười, bây giờ tôi không có đủ tiền, tất cả vốn liếng đều đã mất hết. Nhưng tôi cam đoan, khi kinh doanh ổn định, tôi chắc chắn sẽ trả đầy đủ, tôi sẽ thêm cả lãi suất."

"Ba tháng nữa phải có trong tài khoản!"

Giang Hàn Yên cũng không thúc ép, cũng không sợ hắn ta xù nợ.

"Chắc chắn, cảm ơn đại sư Giang!"

Lưu Đại Bằng cảm kích không ngớt, thậm chí còn dập đầu, Giang Hàn Yên không ngăn cản. Đợi hắn ta dập ba cái đầu thật mạnh, cô mới cùng Lục Trần rời đi. Cô cần về nhà nghỉ ngơi.

Ngủ mãi đến chạng vạng, Giang Hàn Yên mới hồi phục hoàn toàn, sau đó cô phát hiện không gian lại rộng ra, khoảng chừng hai mẫu đất. Có lẽ vì hôm nay cô đã dùng sức quá độ.