Giang Hàn Yên và Lục Trần theo sát người đàn ông, trong chợ đồ cổ có rất nhiều tay móc túi, chuyên nhắm vào những khách hàng ra tay rộng rãi. Người đàn ông này mang theo ba mươi ngàn, liền thu hút không ít kẻ xấu.
Người đàn ông trung niên hoàn toàn không nhận ra, ôm số tiền lớn trong tay, vui vẻ đi bắt taxi. Bình thường ông ta chỉ đi xe buýt, nhưng hôm nay mang theo số tiền lớn, ông ta quyết định xa xỉ một lần.
Điểm đón taxi nằm ở bên kia đường, bây giờ đang đèn đỏ, người đàn ông trung niên cùng một đám người đứng chờ trên vỉa hè, hoàn toàn không nhận ra bên cạnh có vài kẻ móc túi lén lút.
Lục Trần đã giải quyết xong đám tay sai của ông chủ Mã, chỉ cần ba cú đ.ấ.m hai cú đá là mấy tên to con đã nằm rên rỉ trên mặt đất.
"Làm ăn phải tuân theo quy tắc, nói với ông chủ của các người, lần sau tôi sẽ không nể tình."
Lục Trần lạnh lùng cảnh cáo, ánh mắt đầy sát khí.
Mấy tên móc túi sợ hãi, vội vàng bò dậy chạy trốn.
Đèn xanh bật sáng, người đàn ông trung niên chuẩn bị bước qua đường thì bị Lục Trần kéo lại. Ông ta ngạc nhiên quay lại, thấy họ thì cười và hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Chờ chút!"
Lục Trần dùng tay kia giữ lại một người đàn ông mặt chuột, kéo cả người đàn ông trung niên và tên mặt chuột ra một chỗ khác. Những kẻ móc túi khác liền theo sau, định tấn công Lục Trần.
"Có chuyện gì vậy? Tôi cần đến bệnh viện nộp tiền."
Người đàn ông trung niên rất sốt ruột, vợ ông ta đang chờ tiền để cứu mạng ở bệnh viện, ông ta không thể chậm trễ.
"Ông kiểm tra lại xem tiền còn không?" Giang Hàn Yên nhắc nhở.
Người đàn ông trung niên cúi xuống kiểm tra, lòng như bị dội một gáo nước lạnh. Chiếc túi ông ta đang ôm đã bị rạch, ba mươi ngàn trong đó không cánh mà bay.
"Tiền của tôi... Ai đã lấy tiền của tôi?"
Người đàn ông trung niên vừa gọi vừa khóc, lẩm bẩm: "Đây là tiền cứu mạng của vợ tôi, ai đã lấy tiền của tôi..."
Mấy tên móc túi không hề động lòng, chuyện sống c.h.ế.t của người khác không liên quan gì đến chúng, chúng chỉ quan tâm đến việc ăn chơi hưởng thụ hôm nay.
"Lấy tiền ra!" Lục Trần lạnh lùng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thằng nhóc, không biết ông mày là ai mà dám xen vào chuyện người khác, mau cút đi, nếu không đừng trách ông mày không khách sáo!" Mấy tên móc túi ngông cuồng, chẳng sợ Lục Trần chút nào.
Chúng có đến mấy người, còn Lục Trần chỉ có một, lại đi cùng một cô gái xinh đẹp, nhìn thế nào cũng thấy phần thắng nghiêng về chúng.
"Cút ngay, nếu không chọc giận ông mày, tao sẽ giữ cô em này lại, cho ông mày vui vẻ một chút!"
Bọn móc túi không che giấu được sự thèm muốn của chúng, nhìn chằm chằm Giang Hàn Yên, nước dãi như muốn chảy ra.
Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng nhận ra tiền của ông ta bị mấy tên này lấy mất, tức giận lao vào: "Trả lại tiền cho tôi, các người không có lương tâm, đây là tiền cứu mạng, các người không sợ trời đ.á.n.h sao?"
"Ai nói đây là tiền của ông? Ông gọi nó một tiếng xem, nó có trả lời không?"
"Các người... các người không phải là người!"
Người đàn ông trung niên tức giận đến không nói được lời nào, cả người run rẩy, môi trắng bệch, ông ta cố gắng giành lại tiền nhưng một người thư sinh yếu đuối như ông ta làm sao là đối thủ của mấy tên móc túi, chỉ vài chiêu đã bị đ.á.n.h ngã xuống đất.
Mấy tên móc túi định xông vào đ.á.n.h tiếp, nhưng chân vừa nhấc lên thì cơ thể đã bị nhấc bổng, như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, bị ném văng ra xa, tất cả đều bị Lục Trần ném đi.
Lục Trần bước tới chỗ tên móc túi mặt chuột, x.é to.ạc áo khoác của hắn ta, bên trong có ba mươi ngàn.
"Đi bắt taxi đến bệnh viện đi!" Giang Hàn Yên nhắc nhở.
"Cảm ơn..."
Người đàn ông trung niên không ngừng cảm ơn, hôm nay nếu không có cặp đôi này, chắc chắn tiền của ông ta đã mất, và mạng của vợ ông ta cũng không thể cứu được.
"Tôi tên là Tống Cẩm Thư, tôi... tôi ở nhà còn vài thứ."
Người đàn ông trung niên ấp úng nói, nhà ông ta còn vài món đồ nữa, đều là do cha mẹ để lại, dặn ông ta đừng để người ngoài biết, cái bình này là món quý giá nhất trong số đó.
"Để lại số điện thoại đi, lúc nào đó tôi sẽ đến tìm ông." Giang Hàn Yên cảm thấy hứng thú, nếu người này có thể đưa ra một cái bình gốm sứ quý hiếm thời Nguyên, thì tổ tiên chắc chắn là gia đình giàu có, có lẽ hai mươi mấy năm trước gặp khó khăn.
Tống Cẩm Thư để lại số điện thoại, ông ta là giáo viên trung học, sống trong ký túc xá của trường.