Nữ Phụ Thức Tỉnh

Chương 529



Giang Hàn Yên xong buổi học sáng, nghỉ trưa gọi điện hẹn gặp Phương Gia Hưng.

"Anh đã suy nghĩ thế nào rồi?" Giang Hàn Yên hỏi thẳng.

Phương Gia Hưng đỏ mặt, hơi ngại ngùng hỏi: "Nếu tôi chọn cô gái nhà họ Từ, cô có coi thường tôi không?"

Những ngày này anh ta rất phân vân, điều kiện gia đình nhà họ Từ rất phù hợp với mình. Nếu hẹn hò với cô gái nhà họ Từ, công việc của anh ta chắc chắn sẽ ổn định, có thể chọn bất kỳ bệnh viện lớn nào ở Thượng Hải.

Theo tiêu chuẩn thẩm mỹ thông thường, thân hình của cô gái nhà họ Từ không đẹp lắm, nhưng Phương Gia Hưng đã suy nghĩ kỹ, anh ta không chê cô béo, hơn nữa nhìn kỹ thì cô ấy rất xinh đẹp, nếu giảm cân chắc chắn sẽ đẹp hơn cả cô giáo mầm non.

"Anh nhìn vào gia thế nhà họ Từ sao? Học trưởng Phương, nói thẳng ra, nếu anh chỉ nhìn vào gia thế, thì đừng tìm cô ấy. Hôn nhân không phải trò đùa. Sau này khi anh thành công, sẽ có nhiều cô gái trẻ đẹp tự nguyện đến với anh. Lúc đó, anh có thể sẽ thấy cô gái nhà họ Từ quá béo mà chán ghét. Tôi muốn giới thiệu để mọi người có hạnh phúc, không muốn hại người ta."

Giang Hàn Yên nói rất thẳng thắn.

Phương Gia Hưng mặt đỏ bừng, vội giải thích: "Đúng là tôi nhìn vào gia thế nhà họ Từ, tôi không giấu diếm lòng tham của mình, nhưng cô yên tâm, tôi không phải người vô lương tâm. Cô gái nhà họ Từ chỉ hơi mập, thực ra rất xinh đẹp. Mẹ và chị gái tôi đều rất mập, cha tôi thường nói đàn ông cưới vợ mập mới có phúc, gầy gò thì không có phúc. Còn cô giáo mầm non, tôi thấy không phù hợp."

"Vì gia cảnh của cô ấy không tốt à?" Giang Hàn Yên hỏi.

"Một phần là vì thế, tôi muốn cưới một cô gái giúp ích cho tương lai của mình. Gia đình cô giáo mầm non không giúp được gì cho tôi. Còn nữa, tôi cảm thấy cô giáo này..."

Phương Gia Hưng ngập ngừng, sau một hồi đắn đo mới nói: "Tôi có cảm giác cô giáo này hơi lẳng lơ, không phù hợp với tôi."

Không giống như cô gái nhà họ Từ, nhìn là biết kiểu phụ nữ hiền thục, đảm đang. Dù có béo nhưng giảm cân chắc chắn sẽ đẹp hơn cô giáo mầm non.

Anh ta đã bàn với cha mẹ, cha mẹ đều ủng hộ anh ta tìm cô gái nhà họ Từ và dặn anh ta phải đối xử tốt, coi cha mẹ cô ấy như cha mẹ ruột.

Giang Hàn Yên không khỏi mỉm cười, không cần nhắc nhở gì thêm, Phương Gia Hưng tự mình hiểu rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hơn nữa, Phương Gia Hưng tỏ ra rất chân thành, có vẻ sẽ không làm phụ lòng cô gái nhà họ Từ, điều này cô có thể tin tưởng.

"Vậy để tôi hẹn thời gian gặp mặt với cô gái nhà họ Từ." Giang Hàn Yên mỉm cười nói.

"Được, cảm ơn cô."

Phương Gia Hưng mặt đỏ bừng, lúng túng, lần đầu tiên hẹn hò, anh ta hơi căng thẳng.

Chiều tan học, Giang Hàn Yên về nhà báo lại cho bà Vương.

"Bạn cháu có mắt nhìn người rất tốt, để bà gọi điện thoại ngay, cuối tuần này gặp mặt nhé." Bà Vương sốt sắng gọi điện thoại, còn gấp gáp hơn cả người trong cuộc.

Sau khi gọi xong, bà Vương lại nói về thím Lưu, bĩu môi chê bai: "Nếu bà ta có đến tìm cháu gây chuyện, cháu cứ đến tìm bà. Hừ, sinh viên đại học sao phải tìm người nhà nghèo như thế. Mà cháu gái bà ta, bà nhìn không phải người an phận, vẫn là cô bé nhà họ Từ tốt hơn."

Giang Hàn Yên mỉm cười, quả thực không phải người an phận. Trong bức ảnh gần đây có thể thấy rõ cô ta đang mang thai, việc gấp gáp muốn gặp Phương Gia Hưng chắc là để tìm cha cho đứa bé rồi.

Nhưng cô không nói điều này với bà Vương, vì đó là chuyện riêng tư của cô gái, không cần thiết phải lan truyền khắp nơi.

Cuối tuần nhanh chóng đến, Phương Gia Hưng và cô gái nhà họ Từ gặp nhau tại nhà bà Vương. Thực ra Giang Hàn Yên thấy nên gặp nhau ở quán trà thì tốt hơn, nhưng bà Vương và thím Từ đều cho rằng gặp tại nhà người giới thiệu thì phù hợp hơn.

Giang Hàn Yên gặp Từ Tân Vũ, cô ta thật sự rất béo, nhưng có gu ăn mặc tốt, không phải kiểu béo phì nhớp nháp mà rất dễ thương, da trắng, ngũ quan xinh đẹp, cười lên còn có lúm đồng tiền, đẹp hơn trong ảnh nhiều.

Từ Tân Vũ cũng có tính cách rất tốt, nói chuyện nhỏ nhẹ, có chút nũng nịu, ánh mắt trong sáng, nhìn là biết cô gái được nuôi dưỡng tốt, không thiếu thốn vật chất từ nhỏ, không có tâm cơ gì.

Phương Gia Hưng và cô ta ngồi đối diện nhau, cả hai đều ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, cúi đầu, không dám nói chuyện, hoàn toàn dựa vào bà Vương làm cầu nối.