Nhưng Giang Hàn Yên thật sự không muốn loại niềm vui này, giờ cô hiểu rồi, gió lạnh là do cậu bé mang vào.
Trong nhà khó khăn lắm mới ấm lên được một chút, nhưng cậu bé cứ vào ra liên tục, khiến hơi ấm tản ra hết, còn mang theo một luồng gió lạnh vào.
"Không xem, dì muốn ngủ."
Giang Hàn Yên chùm chăn kín đầu, trừ khi trời mưa vàng, còn không cô tuyệt đối không dậy.
"Dì Giang, tuyết rơi như lông ngỗng rồi."
Đậu Đậu lần thứ ba chạy vào, miệng liên tục kêu, tay vẫn đang nhỏ nước vì cậu bé đã hứng rất nhiều tuyết, muốn mang vào cho dì Giang xem, nhưng chưa vào đến nhà thì tuyết đã tan hết.
"A... tan rồi, dì Giang mau ra xem, tuyết rơi như lông ngỗng!"
Đậu Đậu lau khô tay lên người, rồi thò vào chăn kéo Giang Hàn Yên, muốn dì mau dậy xem tuyết.
Giang Hàn Yên thực ra chưa ngủ, chỉ muốn nằm nướng thêm chút nữa. Bàn tay lạnh giá của Đậu Đậu chạm vào mặt cô, lạnh đến thấu xương, như bị tra tấn trong địa ngục.
Thật muốn đ.á.n.h c.h.ế.t cậu bé này!
"Lục Trần, anh c.h.ế.t đâu rồi, mau mang thằng oắt con này ra ngoài!"
Giang Hàn Yên phát điên, chút hơi ấm khó khăn lắm mới tích tụ được đều bị cậu bé này phá hỏng hết.
Lục Trần vừa mua bữa sáng về, đứng ở cửa đã nghe thấy tiếng gọi đầy oán trách, bất đắc dĩ lắc đầu, vào nhà lôi Đậu Đậu ra ngoài, sau đó nghe thấy tiếng điện thoại reo, liền đặt bữa sáng xuống và đi nghe điện thoại.
"Alô, có phải cô Giang không? Tôi là Tống Cẩm Thư, người bán cái bình ở chợ đồ cổ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng người đàn ông cẩn thận, có chút bối rối và lúng túng, Lục Trần nhớ ra ngay, đó là người bán chiếc bình gốm sứ men lam thời Nguyên, Giang Hàn Yên từng nói cái bình đó có thể bán được tám tỷ.
"Giang Hàn Yên vẫn còn đang ngủ, nếu có chuyện gì, ông có thể nói với tôi." Lục Trần cố ý hạ giọng, sợ làm người đàn ông này hoảng sợ, cảm thấy ông ta không dũng cảm lắm.
"Ngài là anh Lục đúng không? Xin lỗi vì làm phiền ngài sớm như vậy."
Giọng của Tống Cẩm Thư rất ngại ngùng, dù Lục Trần không nhìn thấy ông ta, nhưng có thể đoán được ông ta chắc hẳn đang cúi người nhẹ, một tay cầm ống nghe, tay kia không yên tâm xoay vặn dây điện thoại hoặc vẽ lung tung trên bàn.
"Tôi dậy lâu rồi, vợ ông sức khỏe đã tốt hơn chưa?" Lục Trần quan tâm hỏi.
Anh nhớ người đàn ông này vì chữa bệnh cho vợ mới phải bán bảo vật gia truyền.
"Cảm ơn ngài, vợ tôi sức khỏe vẫn chưa tốt, bác sĩ đó lừa chúng tôi, ba mươi ngàn đồng không chữa khỏi bệnh, ngược lại còn nặng hơn, tôi... tôi gọi đến là muốn hỏi, ngài có cần đồ cổ nữa không? Nhà tôi còn vài món, đều là đồ thật, là của ông nội tôi để lại, nhà tôi trước đây rất giàu, ông nội và cha tôi đều sưu tầm những món đồ thật..."
Giọng của Tống Cẩm Thư nghe như sắp khóc, nói luyên thuyên về quá khứ của gia đình, ông ta chưa bao giờ kể với ai về thời hoàng kim của nhà họ Tống, vì đã qua rồi, bây giờ ông ta chỉ là một giáo viên nghèo, hơn nữa sự phồn thịnh của gia đình không mang lại may mắn cho mình, ngược lại còn gặp nhiều khó khăn.
Nhưng để Lục Trần tin rằng đồ của ông ta là thật, Tống Cẩm Thư không ngừng kể về quá khứ.
"Nhà tôi trước đây mở nhà máy nhuộm, nhà máy nhuộm Quang Huy hiện tại chính là của nhà tôi, bà nội tôi là vợ lẽ được kiệu hoa rước vào, rất yêu thương ông nội tôi, bà nội sinh ra cha tôi và bác tôi, sau đó chiến tranh nổ ra, ông nội tôi ra nước ngoài, nhưng lúc đó xảy ra chút chuyện, bà nội và cha tôi không thể đi, nhưng ông nội để lại nhiều đồ cho bà nội, những năm đó cũng không khổ gì, chỉ là hai mươi năm trước... hầy..."
Tống Cẩm Thư thở dài, bà nội thì không khổ, nhưng ông ta và cha mẹ lại chịu nhiều khổ, cha mẹ cũng vì thế mà sớm qua đời, để lại mình ông ta và những món đồ đó.
Vợ ông ta không chê gia cảnh, quyết lòng gả cho ông ta, những năm qua không hưởng được phúc, ngược lại chịu nhiều khổ, Tống Cẩm Thư luôn cảm thấy, có lẽ ông ta là một ngôi sao xấu, nên người bên cạnh mới khổ như vậy, còn hại con gái sớm qua đời, chưa kịp thấy ánh mặt trời nhân gian, vừa sinh ra đã mất.
Đã 27 năm trôi qua, nỗi đau trong lòng vợ ông ta vẫn còn, ngày càng tự trách, cảm thấy mình vô dụng, không thể sinh cho ông ta một đứa con, tâm trí càng nặng nề, sức khỏe càng yếu.