Nữ Phụ Thức Tỉnh

Chương 587



"Chính đạo? Chính đạo là gì? Thành công thì làm vua, thất bại thì làm giặc. Chính và tà do kẻ thắng quyết định. Nếu ta thắng, ngươi là tà đạo, còn ta là chính đạo." Viên Thiên Nhất cười lạnh.

Hắn ta đâu phải là đứa trẻ ba tuổi, không tin vào mấy lời độc hại này. Có câu nói rất đúng, không cần biết mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột là mèo tốt. Tu luyện cũng vậy, bất kể phương pháp nào, nâng cao sức mạnh chính là chính đạo.

Hơn nữa, trại của họ nghèo nàn, không đủ áo mặc, không đủ ăn. Tu luyện chính đạo cần rất nhiều d.ư.ợ.c liệu quý hiếm để rửa tủy, cải tạo cơ thể. Trại của họ lấy đâu ra tiền để mua d.ư.ợ.c liệu?

Vì vậy, hắn ta mới tìm mọi cách kiếm tiền, có tiền mới mua được d.ư.ợ.c liệu. Chỉ tiếc rằng, d.ư.ợ.c liệu chứa linh khí trời đất quá hiếm, giá lại rất đắt, số tiền có chẳng đủ mua.

Hắn ta cũng không muốn đi theo con đường tà đạo, nhưng ai bảo không có tiền. Tìm phụ nữ để bồi bổ là cách tiết kiệm nhất, hơn nữa hắn ta không g.i.ế.c người tuyệt đường sống, chỉ lấy một ít tinh huyết của họ.

Dù sẽ làm họ yểu mệnh nhưng không c.h.ế.t ngay, và hắn ta cũng trả tiền cho gia đình họ. Hắn ta thì nâng cao được sức mạnh, đôi bên đều vui vẻ.

"Cái tà không thể thắng được cái chính, ngươi sẽ không bao giờ thắng."

Giang Hàn Yên phát ra một đạo sơ cấp lôi phù. Gần đây, trong đầu cô xuất hiện nhiều pháp thuật phù chú, chỉ cần luyện tập vài lần là có thể sử dụng.

Đạo lôi phù này là pháp thuật mới học, chưa từng sử dụng qua, vừa hay có thể thử nghiệm trên Viên Thiên Nhất.

"Bùm..."

Tiếng sấm vang lên, một tia sét nhỏ đ.á.n.h trúng Viên Thiên Nhất. Lập tức, mùi khét lẹt bốc lên, Viên Thiên Nhất bị bao phủ trong làn khói xanh, không động đậy được.

Lục Trần mở cửa sổ để thông gió. Một lúc sau, mùi khét tan hết, họ nhìn thấy Viên Thiên Nhất, tóc bị cháy hơn một nửa, quần áo rách vài chỗ, mặt đen thui như một ngọn đồi bị cháy rụi.

Giang Hàn Yên có chút không hài lòng, lần đầu tiên đ.á.n.h sét chưa đủ chính xác. Cô định thiêu trụi tóc hắn ta, nhưng mới chỉ cháy một nửa, không được, phải làm lại!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Viên Thiên Nhất cả người tê liệt, tai ù đi, hắn ta thậm chí ngửi thấy mùi thịt nướng. Vết thương trong cơ thể càng nặng hơn, đau đớn đến mức không thở nổi.

Vết thương đã lành được một nửa, nhờ vô số d.ư.ợ.c liệu tốt mà hắn ta tốn không ít tiền mua về. Giờ tất cả đều tan thành mây khói, nếu biết trước sẽ gặp phải tai họa hôm nay, hắn ta thà không chữa thương còn hơn.

Thấy Giang Hàn Yên lại giơ tay lên, Viên Thiên Nhất run rẩy, chân mềm nhũn, quyết định quỳ xuống, biết thời thế mới là trang tuấn kiệt.

"Từ nay tôi là người của cô, làm việc gì cũng sẽ nghe theo lời cô, bảo tôi đi hướng đông tôi không đi hướng tây, bảo đi hướng tây tôi cũng không đi hướng nam."

Viên Thiên Nhất ngoài mặt tỏ vẻ kính cẩn, nhưng trong tay lại nắm chặt một viên cầu đen. Hắn ta và Giang Hàn Yên không đội trời chung, chắc chắn cô sẽ không tha cho mình, hắn ta phải tìm cách thoát ra, đi tìm Lâm Hồng Ngọc.

Giang Hàn Yên cười lạnh, chuẩn bị đ.á.n.h ra lôi phù tiếp theo, cô không muốn giữ lại loại người tà đạo này, hôm nay phải giải quyết gọn gàng.

Viên Thiên Nhất chấp nhận chịu thêm một cú sét, nhân lúc Giang Hàn Yên lơ đễnh, ném viên cầu đen ra. Viên cầu rơi xuống đất, lập tức phát nổ, tạo thành một màn khói xám mờ mịt.

Còn có mùi cực kỳ khó chịu, Giang Hàn Yên bảo Lục Trần nín thở, cô cũng tự bịt mũi. Đợi khói tan hết, trong phòng đã không còn thấy bóng dáng Viên Thiên Nhất.

Bên ngoài vừa có tiếng động cơ xe, rõ ràng là Viên Thiên Nhất đã lái xe chạy thoát.

"Hắn bị thương nặng, chắc chắn còn ở trong Thượng Hải, sau này chúng ta sẽ tìm hắn." Giang Hàn Yên ngăn Lục Trần đuổi theo, Viên Thiên Nhất chắc chắn không rời Thượng Hải, hắn ta không cam lòng mà đi đâu.

Cô và Lục Trần tìm kiếm trong căn biệt thự, đồ đạc rất ít, nhiều phòng trống không. Ở tầng một có một phòng trông như thường xuyên được sử dụng, trong đó có một két sắt, loại két rất bình thường. Lục Trần không mất nhiều công sức để mở ra.

Bên trong két sắt là một đống tiền mặt xếp cao như núi, khoảng hơn một triệu. Giang Hàn Yên không chút do dự thu hết vào không gian, số tiền này cô không định giữ lại vì không biết đã dính bao nhiêu mạng người. Cô dự định sẽ quyên góp hết cho trại trẻ mồ côi.