Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Trần quét qua, cha Lục rùng mình, ánh mắt chột dạ, tránh né: "Tiểu Trần, con về rồi à, vào nhà ngồi đi!"
"Nếu tôi không về, ông lại định lừa vài trăm ngàn rồi bỏ trốn nữa à?" Lục Trần lạnh lùng hỏi.
"Không, không có, nhà vẫn còn đây mà. Con về rồi mà, Tiểu Trần à, con đã đi Thượng Hải phát triển, chắc chắn sẽ không quay về Phúc Thành. Nhà phải có người ở chứ, để không thì phí quá, hay là bán đi?"
Cha Lục thận trọng hỏi, trước mặt con trai, ông ta không dám cứng cỏi, cũng không dám giữ thái độ của một người cha.
Lục Trần không thèm để ý, hỏi thẳng: "Đã nhận bao nhiêu tiền đặt cọc?"
Với khả năng của cha mình, chắc chắn đã lừa ít nhất trăm ngàn, nếu anh về muộn thêm vài ngày, có lẽ ông ta đã lừa được vài trăm ngàn rồi lại biến mất, vài năm sau khi tiêu hết tiền lại quay về tìm cách khác để lừa.
"Không có, vừa mới nhận thôi." Cha Lục lắp bắp, ánh mắt lảng tránh.
Lục Trần cười lạnh, không thèm nói gì thêm, bước thẳng vào nhà. Ngay lập tức, từ trong nhà vang lên tiếng hét của một người phụ nữ: "Anh là ai? Chồng ơi, có cướp vào nhà, a..."
Một mùi nước hoa rẻ tiền lan tỏa, rồi một tiếng "bốp" vang lên, ngoài sân xuất hiện một bà già trang điểm lòe loẹt, bị Lục Trần ném ra ngoài.
Tóc uốn sóng to, phấn trang điểm trên mặt dày hơn lớp vôi tường, những nếp nhăn còn bị kẹt đầy phấn, rửa sạch chắc đủ để sơn một bức tường. Kẻ mắt như ma quỷ, môi đỏ chót, khi há miệng hét giống như một con quỷ khát máu.
"Ôi trời ơi... chồng ơi, lưng em gãy rồi... ôi trời ơi..."
Bà già gào khóc ầm ĩ, giọng điệu õng ẹo, già mà vẫn một câu "em", hai câu "em", khiến Giang Hàn Yên lạnh sống lưng, phải xoa xoa cánh tay mấy lần, muốn vẽ một lá bùa sấm sét để tiêu diệt bà ta.
"Tiểu Trần, con nhẹ tay thôi, đây là mẹ kế của con."
Cha Lục bước tới đỡ bà già, đầy vẻ đau lòng. Nhìn hai người đứng cùng nhau, Giang Hàn Yên chợt nghĩ đến câu chuyện "Người đẹp và quái vật".
Người đẹp là cha Lục, còn quái vật là bà già.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô phải rút lại lời trước đây, tướng mạo không phải lúc nào cũng phản ánh tâm hồn. Cha Lục thực ra rất đẹp trai, lông mày rậm, mắt to, dáng cao, tóc còn xoăn tự nhiên, trông chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi, có khí chất của ngôi sao điện ảnh Hồng Kông, diện mạo rất tốt.
Dù sao cũng có thể sinh ra Lục Trần xuất sắc như vậy, tướng mạo của cha Lục chắc chắn không tệ, nhưng đứng cùng bà già thật làm hỏng hết vẻ đẹp của ông ta.
"Chồng ơi, con trai của anh giống như cướp vậy, chúng ta về Dương Thành đi." Bà già kêu ca, rên rỉ. Bà ta không thích nơi này chút nào, chẳng có gì cả, ăn thì cay, vẫn thích Dương Thành hơn.
Bà ta còn có vài căn nhà cho thuê ở Dương Thành, dù không nhiều tiền nhưng cũng đủ để họ ăn uống.
"Thằng bé tính vậy đấy, em chịu khó một chút nhé."
Cha Lục dịu dàng dỗ dành bà già, ánh mắt càng thêm lấp lánh. Ông ta không dám về Dương Thành, bây giờ về là tự tìm cái chết.
"Thật không hiểu nổi anh, ở Dương Thành chúng ta sống thoải mái biết bao, hàng ngày thu tiền thuê nhà, ăn sáng, chơi mạt chược, rất sướng. Sao phải đến nơi này chịu khổ? Anh không về thì em về một mình, món nào cũng cho nhiều ớt, em chịu không nổi."
Bà già làm mình làm mẩy. Thời trẻ, bà ta làm bồ nhí cho ông chủ Hồng Kông, đổi vài người đàn ông giàu có, kiếm được mấy căn nhà ở Dương Thành.
Khi nhan sắc tàn phai, bà ta rút lui khỏi giới thượng lưu, tình cờ gặp cha Lục, bị những lời ngọt ngào của ông ta dụ dỗ, liền dọn về sống cùng nhau. Dù cha Lục không có tiền và không có năng lực, nhưng ông ta đẹp trai và biết cách dỗ dành, bà ta vẫn rất hài lòng.
Lục Trần bước ra, trên tay cầm vài xấp tiền, khoảng mười ngàn tệ, lạnh lùng hỏi: "Số tiền này từ đâu ra?"
Cha Lục giật mình, mặt tái mét vì sợ, vội vã phân trần: "Là... là cha mang về, cha phát tài một chút ở bên ngoài mà, Tiểu Trần, con cất đi, của cải không được phô trương."
Ông ta định giành lại tiền, nhưng Lục Trần giơ cao hơn, cha Lục thấp hơn anh nên không với tới, lo lắng nhìn chằm chằm vào số tiền, đó là tiền sinh hoạt của ông ta trong vài năm tới.
"Người như ông mà cũng mang tiền về được sao? Nói đi, đã nhận tiền đặt cọc của bao nhiêu người, và là những ai?" Lục Trần mỉa mai hỏi.
"Thật không phải... ái chà, đừng đốt, đó là tiền thật mà..."