Hắn sắp ngỏm, ta không cứu.
Không phải ta không có y đức, mà là bởi vì ta trọng sinh.
Là vì cái tên nam nhân mà chóa hoang cũng không dám ăn này, ngày sau sẽ trở thành đại tướng quân, sẽ dùng kiệu tám người nâng rước ta vào cửa.
Sẽ đi theo địch phản quốc, đoạt lấy thân ta, sẽ khinh thường ta, ngược đãi ta, p.h.â.n x.á.c ta ra rồi treo lên gác cao.
Ta nhấc chân bước qua thân thể hắn, bước đi không quay đầu lại.
Đêm khuya, trưởng thôn gõ vang cửa phòng ta.
“Văn Âm nương tử, mở cửa, mở cửa, mở cửa, ta biết cô đang ở nhà!”
“Đi đi! Đi đi! Đi đi!”
Ta bấu chặt vào cửa nhà, giơ đèn lồng chỉ chỉ vào bảng hiệu ngoài cửa.
Nhìn Lục Cửu Chu bẩn thỉu trên xe đẩy, mỗi dây thần kinh của ta đều đang kháng cự.
[bảy lượng bảy]
Ta có một quy định khi khám bệnh, tiền khám bệnh là bảy lượng bảy, thiếu hay thừa một đồng cũng không được.
Trưởng thôn vẫy vẫy tay, ý bảo hai tùy tùng buông tay xe đẩy ra.
“Ta nghe nói người này nằm ở trên đường nhất định cô phải đi qua khi hái thuốc, cô đi ngang qua rất nhiều lần nhưng không cứu”.
“Người làm nghề y có tấm lòng nhân hậu, cô làm đại phu có quy định của cô, nhưng chung quy lại không quan trọng bằng quy tắc làm người!”
“Thì sao?”
Thấy ta cau mày không tiếp lời, trưởng thôn đè thấp giọng nói.
“Cả thôn chỉ có cô được miễn thuế, nếu người này c.h.ế.t một cách khó hiểu khi ta còn đang giữ chức vị, khiến ta không thể thăng chức, ta sẽ yêu cầu tăng gấp đôi thuế!”
Thiên Thanh
……
“Gấp ba!”
Trên người Lục Cửu Chu đầy m.á.u đông, n.g.ự.c phập phồng, ánh mắt đờ đẫn nằm trên xe đẩy.
Bởi vì dáng người cao dài, hai cái đùi thõng xuống bên ngoài xe.
Thảm quá là thảm, khôi hài ơi là khôi hài.
Ta lộ vẻ khó xử.
“Bị thương thành nông nỗi này, thật sự hơi bẩn thỉu…”
“Bẩn thỉu? Cô còn ngại bẩn thỉu?”.
Trưởng thôn cất cao tiếng nói.
“Cô cũng lớn tuổi rồi, không có việc gì đừng suốt ngày chạy tới Nam Phong quán, giữ lại một kẻ trong nhà để tự mình dùng, chẳng phải sạch sẽ hơn bên ngoài sao!”.
Nói xong ông ta bĩu môi nhìn về phía Lục Cửu Chu.
“Đã hỏi thăm sơ lược cho cô rồi, trong nhà chỉ có mình hắn, vậy thì không có chuyện va chạm giữa mẹ chồng nàng dâu, chị dâu, em chồng, mạng hắn là do cô cứu, ngày sau chẳng phải sẽ ngoan ngoãn phục tùng hay sao”.
Nghe thấy mấy chữ Nam Phong quán, Lục Cửu Chu chống tay ngồi dậy, cắn môi, duỗi tay chạm vào vết thương của chính mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn rên lên một tiếng, vươn bàn tay run rẩy cầm một khối bạc đẫm m.á.u đưa đến trước mặt ta.
Tên khốn này, chơi lớn vậy sao?
Chỉ thấy trán hắn toát mồ hôi hột vì đau, đôi mắt ướt dầm dề nhìn ta, giọng nói run rẩy.
“Văn Âm nương tử, xin nàng…”
Sau đó thể lực chống đỡ hết nổi, té xỉu trên mặt đất.
Ba người trưởng thôn đồng thời nhìn về phía ta, ý tứ trong mắt rất rõ ràng.
Trì Văn Âm, ngươi hãy cư xử cho đúng mực.
2.
Y thuật của ta thường thường, nhưng lại có năng lực siêu nhiên nhìn thấy nguyên nhân gây bệnh, chỉ cần bốc thuốc là khỏi bệnh, bởi vậy nổi tiếng là thần y.
Nhưng y thuật và tướng số thường gắn liền với những cuộc nội đấu trong nhà của các quý tộc.
Ta đã từng phạm một sai lầm, muốn sửa lỗi.
Vì để tìm thấy người nọ, ta đi một mạch đến thị trấn Võ Xuyên.
Thị trấn Võ Xuyên là chỗ giao thương, là chỗ thiết đặt mậu dịch giữa Đại Lương và Ly Nhung.
Thế lực khắp nơi hội tụ tại đây, đủ mọi tầng lớp, tuy hỗn loạn, nhưng lại có một khung cảnh phồn vinh.
Hơn nữa dân cư của thị trấn Võ Xuyên thuần phác, nhưng vì thiếu thuốc men và đại phu nên các tiệm thuốc đều được miễn giảm thuế má.
Ta đặt chân ở chỗ này, để tránh bị người nhìn ra manh mối, lúc này mới lập ra quy định “Bảy lượng bảy”.
Mọi người cho rằng ta mặt lạnh vô tâm, ham tiền, trước mặt gọi ta là Văn Âm nương tử, sau lưng gọi ta là Bảy lượng bảy.
Đời trước, ta không phải là “Bảy lượng bảy” lạnh lùng tham tiền, mà là cô nữ y không nỡ nhìn bất kỳ ai đau ốm.
Tiền khám bệnh, trả nhiều hay ít đều không sao, trong nhà nghèo khó, mấy quả trứng gà, mấy bó củi đều có thể trả.
Rõ ràng cuộc sống của mình không quá dư dả, vẫn cứu được Lục Cửu Chu trọng thương khó chữa.
Vì cứu hắn, ban đêm ta vào núi hái thuốc, đi mất vài ngày.
Lấy được dược liệu ngay cả nhà cũng không kịp về, đi thẳng đến chợ bán, lấy tiền mua một chén thuốc bổ và đồ bổ để hắn bồi dưỡng thân thể.
Làm một tức phụ (vợ theo cách gọi dân gian thân mật) chắc cũng chỉ đến thế là cùng.
Một người hàng xóm trên đường khuyên nhủ ta: “Bản thân ngươi còn vất vả khi tự nuôi sống mình, tội gì đèo bòng thêm người làm liên lụy chính mình.”
“Không biết người này vì sao bị thương, thế đạo loạn như vậy, hi vọng hắn đừng là kẻ xấu.”
“Nếu trị khỏi thì đuổi đi, nếu không trị khỏi, người c.h.ế.t ở trong nhà ngươi, ngươi ăn nói thế nào với nha môn?”
“Ban đêm đặt một con d.a.o bên gối, cảnh giác chút, chưa chắc ai nấy cũng đều là người biết báo đáp ân tình đâu…”
Về sau vào ban đêm, Lục Cửu Chu đẩy d.a.o phay dưới gối của ta, thả lỏng búi tóc của ta ra.
Hắn cúi người thì thầm bên tai ta nói, nương tử, ta sẽ tri ân báo đáp……
Ta chống tay lên n.g.ự.c hắn, cả người run rẩy, hắn lại nhẹ nhàng cười, đứng dậy đi ra ngoài phòng.
“Nương tử, về sau ta canh gác cho nàng, an tâm ngủ đi.”
Ta nói chứ, bộ dáng này ai mà không rung động chứ.